Tiếng gà gáy vang vọng giữa màn sương mờ của buổi sớm.

Tô Vân mở mắt, toàn thân đau nhức như vừa bị xe cán qua. Cái giường gỗ ọp ẹp kêu cọt kẹt mỗi lần cô cử động. Căn phòng vẫn thế – tường đất, mái rạ, cái đèn dầu cũ kỹ và mùi ẩm mốc nồng nặc.

Cô chống tay ngồi dậy, đầu óc choáng váng nhưng lòng thì rực một quyết tâm: "Phải làm quen với cuộc sống này càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ chết đói mất."

Tiếng chân người vang lên ngoài sân, kèm theo tiếng gọi the thé của một bà lão:

– "Tô Vân! Mau dậy, hôm nay tổ sản xuất đi làm sớm!"

Cô bước ra cửa. Đập vào mắt là một bà cụ gầy quắt, da nhăn nheo, mặc bộ áo nâu bạc phếch. Đôi mắt sắc như dao phóng nhìn cô từ đầu đến chân.

– "Còn đứng đực mãi ra đó làm gì nữa? Đi cấy thôi!" – Bà quát.

– "Vâng… cháu đi ngay ạ." – Tô Vân gượng cười, tay vuốt vuốt mái tóc rối.

Bà cụ lẩm bẩm:

– "Con gái con lứa, sắp về nhà chồng mà vẫn nằm ì ra đấy."

Tô Vân nuốt lời phản bác, chỉ yên lặng đi theo. Con đường đất lầy lội, bùn dính lên gấu quần, mỗi bước đều nặng trịch. Trên trời, sương mù dày đặc, mặt trời đỏ lòm như lòng đỏ trứng muối treo lơ lửng.

Đến bờ ruộng, cảnh tượng làm cô sững sờ. Hàng chục người, già có, trẻ có, tất cả cúi rạp trên những thửa ruộng loang loáng nước. Gió bấc thổi lạnh buốt, nhưng ai nấy vẫn chân trần lội bùn. Tiếng nói cười xen lẫn tiếng hò reo thúc nhau làm việc.

Một người đàn ông trạc 40 tuổi, đội mũ cối, giọng sang sảng:

– "Hôm nay phải cấy xong ba sào trước trưa! Ai chậm thì trừ điểm công!"

Tô Vân đứng im một lúc. Đầu óc của cô đang gào thét: “Cấy lúa thế này dễ nhiễm lạnh, thấp khớp, thậm chí viêm phổi!”. Nhưng cô nhanh chóng nén lại. Đây là năm mà “điểm công” nghĩa là khẩu phần gạo tháng sau. Chậm là đói.

Cô được phát một bó mạ và bị đẩy xuống ruộng. Bùn lạnh buốt lập tức tràn vào kẽ chân, cắn xé như hàng ngàn mũi kim. Tay cô cứng ngắc, mạ cứ rơi xuống nước.

– "Này, Tô Vân! Cấy thẳng hàng vào, cong queo thế này thì ăn gì?!" – Một chị phụ nữ đứng cạnh quát.

Cô cắn môi, hít sâu, tập trung làm theo. Bùn dính đầy người, gió lạnh luồn qua áo mỏng, chân tay tê dại… nhưng sau một lúc, cô cũng quen nhịp.

Khoảng gần trưa, bụng đói meo, người đàn ông đội mũ cối mới hô nghỉ. Mọi người tụ tập trên bờ, lấy cơm nắm, khoai luộc ra ăn.

Một chị dúi vào tay cô nửa củ khoai:

– “ Ăn đi, chắc sáng chưa kịp ăn gì.”

– "Cảm ơn chị." – Cô mỉm cười, mắt hơi cay.

Miếng khoai khô bở, lẫn cả cát, nhưng lúc này lại ngon như món cao lương mỹ vị.

Chiều về, Tô Vân lê bước về nhà, toàn thân rã rời. Cô khóa chặt cửa, nhắm mắt, ý niệm vừa khởi… không gian dị năng lập tức hiện ra

Khung cảnh xanh tươi lập tức bao trùm mắt cô: dòng suối trong veo, vườn thuốc xanh rờn, kho lương thực ngăn nắp. Cô nhanh chóng múc một gáo nước suối rửa sạch tay, rồi ăn một quả táo đỏ mọng. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi tan biến, sức lực tràn đầy.

Cô kiểm tra lại: trong kho có khoảng 1000 ký gạo, thịt cá đủ loại, rau củ phong phú, thêm một giá sách y học. "Đây là bảo hiểm của mình. Nhưng phải dùng thật kín đáo, nếu không sẽ bị nghi ngờ là địa chủ, buôn lậu, hậu quả khôn lường."

Cô lấy vài nắm đậu xanh, thả xuống luống đất trong không gian. Chỉ vài phút sau, hạt nảy mầm, lá xanh mướt. Tô Vân mỉm cười. Thứ này sẽ cứu đói cho cả nhà trong những tháng đói kém này.

Tối hôm đó, khi đang vá lại chiếc áo cũ, cửa phòng mở ra. Lý Hạo bước vào, vẫn bộ quân phục bạc màu, ánh mắt khó đoán.

– "Nghe nói hôm nay cô đi cấy?" – Anh hỏi. 

– "Vâng." – Cô đáp, cố giữ bình tĩnh.

Anh nhìn cô thật lâu, rồi nói:

– "Tốt. Cứ tiếp tục như vậy. Sau lễ cưới, cô sẽ phải đảm đương phần việc của vợ cán bộ xã."

Cô ngẩng đầu, muốn hỏi “phần việc đó là gì”, nhưng Lý Hạo đã quay lưng đi. Cánh cửa đóng lại, để lại cô ngồi lặng trong bóng tối.

"Phần việc của vợ cán bộ xã? Chắc chắn không đơn giản." – Cô nghĩ thầm. Trong lòng, một tia cảnh giác lóe lên.

Ngoài sân, loa phóng thanh lại vang:

"Mọi người chú ý! Theo chỉ thị mới, hợp tác xã sẽ tổ chức đợt huy động lao động mở rộng kênh mương và tăng vụ. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi lao động tập trung trong mấy ngày tới."

Không biết rõ là ngày nào… cũng có thể trùng với ngày cưới của cô. Tô Vân mím môi, mắt ánh lên vẻ kiên định. "Được. Cứ để xem, mình sẽ xoay chuyển mọi chuyện thế nào."

[Chương 2 – Hết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play