Người nhắn tin cho Thù Lê có tên tài khoản là Khương Đại Nam Thần với hình đại diện là một con mèo. Cô theo định vị mà đối phương gửi, vừa bước xuống xe buýt đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, giống như mùi của thứ gì đó bị đốt cháy.
Hôm nay thời tiết không mấy tốt, từ sáng sớm đã mù mịt, trong không khí phảng phất cảm giác gió bão sắp ập đến. Thù Lê dụi mũi, đi theo chỉ dẫn của bản đồ, dừng lại trước một khu chung cư cũ. Ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang tựa vào tường, cúi đầu chăm chú chơi game.
Anh ta rất cao, áo khoác rộng rãi đơn giản lại được mặc cực kỳ có phong cách. Dù chiếc mũ lưỡi trai che khuất gần hết khuôn mặt, nhưng tư thế ung dung, bình thản kia khiến anh trông hoàn toàn lạc lõng so với khung cảnh xung quanh.
Thù Lê nhìn quanh, xác nhận không còn ai khác trông giống người mà cô cần gặp. Cô cố gắng kìm nén sự ngại ngùng của mình, đi đến bên cạnh anh ta. Vừa đến gần, đối phương đã nhận ra, ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại, chỉ hơi ngẩng cằm lên nhìn cô. Ánh mắt ẩn dưới vành mũ là một đôi mắt phượng sắc bén, mang theo vẻ kiêu ngạo, như muốn hỏi "có chuyện gì không?".
Thù Lê bối rối, không biết phải mở lời thế nào. Ảnh đại diện của cô dùng chính ảnh thật, cô còn tưởng đối phương sẽ nhận ra mình rồi chủ động bắt chuyện. Chẳng lẽ... anh ta chưa bao giờ bấm vào xem ảnh đại diện của cô?
Không khí bỗng trở nên ngượng nghịu.
Thù Lê theo bản năng muốn thoát khỏi bầu không khí này. Cô rất ít khi giao tiếp với mọi người, hễ nói chuyện với người lạ là lại thấy căng thẳng. "À... Khương, Khương Đại Nam Thần, chào anh... tôi, tôi là người liên lạc của anh, Thù Lê!"
Đối phương im lặng hai giây, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, anh ta cất điện thoại, đứng thẳng người, chậm rãi nghiêm giọng nói từng chữ: "Tôi không phải Khương Đại Nam Thần."
Không khí bỗng càng ngượng nghịu hơn.
Tiêu rồi!!!
Đúng lúc Thù Lê tính chuồn khỏi chỗ thị phi này, đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ, nở một nụ cười cực kỳ cuốn hút: "Nhưng tôi là đồng đội của cậu ta. Tôi biết cô, Cục đã dặn dò tôi về trường hợp của cô rồi. Đây là lần đầu cô ra ngoài làm nhiệm vụ đúng không? Đừng lo, vào bên trong thì cứ bám sát bọn tôi, những việc khác không cần làm.."
Thù Lê... Thù Lê bây giờ không muốn bỏ chạy nữa, cũng chẳng còn thấy sợ. Cô chỉ muốn đấm cho cái gã nói chuyện ngập ngừng này một trận!
Nhưng nhìn thân hình cao hơn mình cả cái đầu, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo của đối phương, cô chỉ có thể mắng chửi trong lòng, rồi lạnh lùng gật đầu, gượng gạo nói: "Ồ... phiền anh vậy."
"Không phiền."
Thù Lê: "..." Tự dưng lại thấy mình không biết nói gì tiếp rồi.
May mắn thay, ngay sau đó một cặp nam nữ trẻ tuổi từ trong khu chung cư đi ra đã giúp cô phá vỡ tình huống khó xử. Chỉ thấy cậu thanh niên đeo kính gầy như que củi vừa nhìn thấy cô liền sáng mắt, chạy vọt lại như cơn gió, đôi chân dài khẳng khiu như cọng mía phóng thẳng tới trước mặt cô.
Thù Lê đột nhiên có một dự cảm không lành.
Giây sau, dự cảm đã thành sự thật. Anh chàng đeo kính vẻ mặt phấn khích nói: "Chào, chào! Ôi trời ơi, cô thật sự giống hệt ảnh đại diện, tôi nhận ra ngay lập tức. Tôi còn tưởng cô có dùng filter cơ đấy, xin lỗi nha, không có ý gì đâu. Chỉ là... chỉ là lần đầu tiên tôi gặp một dị biến giả có mức dị hóa cao như vậy nên hơi kích động. Thật sự đấy, vừa nhìn thấy hồ sơ Cục gửi là tôi đã kinh ngạc lắm rồi, cô biết không? À, xin lỗi, tôi lạc đề rồi. Cô yên tâm, bọn tôi đều biết rõ tình trạng của cô, nhất định sẽ bảo vệ cô chu đáo. Có chuyện gì thì cứ trốn sau lưng anh Bùi là được, hoặc sau lưng tôi cũng được!"
Đang thao thao bất tuyệt, anh ta bỗng như nhớ ra gì đó, vội vàng xin lỗi lia lịa: "À xin lỗi, xin lỗi, quên mất chưa giới thiệu. Tôi tên là Khương Đại Lực, còn đây là Ôn Hồng, dị biến giả còn lại trong đội lần này."
Người phụ nữ tóc ngắn tên Ôn Hồng đi cùng anh ta khi nãy, mỉm cười hiền lành với Thù Lê. Cô ấy có nét dịu dàng đặc trưng của những cô gái miền Giang Nam thường thấy trên mạng, giọng nói còn pha chút âm điệu mềm mại rất dễ nghe, khiến người ta có thiện cảm ngay lập tức. "Chào cô, tôi là Ôn Hồng. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Thù Lê vừa đáp lại, còn chưa kịp thở ra, đã thấy Khương Đại Lực dường như lén lau mồ hôi. Bắt gặp ánh mắt cô, anh ta lập tức nở nụ cười, tốc độ khôi phục biểu cảm nhanh đến mức như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Hợp tác vui vẻ, haha, hợp tác vui vẻ. Lần này đội chúng ta do anh Bùi dẫn dắt, còn có mấy người khác đi thuê xe rồi, lát nữa sẽ đến. Hai người chắc vừa trò chuyện rồi nên tôi không cần giới thiệu lại nữa... ha ha ha..."
Thù Lê: "......"
Có vẻ như Khương Đại Lực lại định mở miệng xin lỗi, nhưng Bùi Dật đã kịp thời ngăn lại. Anh ta mỉm cười với Thù Lê, lấy điện thoại ra, mở một mã QR: "Vừa rồi quên tự giới thiệu, tôi tên là Bùi Dật, là đội trưởng phụ trách khu vực ô nhiễm ở làng Vô Danh lần này. Kết bạn đi, tôi kéo cô vào nhóm."
Bị ba người đồng loạt mỉm cười nhìn mình, Thù Lê bỗng thấy hơi mất tự nhiên. Cô theo bản năng cúi đầu kết bạn, vào nhóm, sau đó mở tài liệu để xem thông tin về khu vực ô nhiễm lần này, cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Khu vực ô nhiễm lần này là một ngôi làng, nhưng lại không hề nằm trong bất kỳ hồ sơ chính thức nào.
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường là một cặp vợ chồng đã đi làm ở thành phố nhiều năm. Từ sau khi không về quê ăn Tết năm ngoái, họ bắt đầu thường xuyên mơ cùng một giấc mơ. Sau đây là đoạn ghi chép giữa nhân viên ghi nhận và đôi vợ chồng này:
【Hỏi: Hai người có thể miêu tả cụ thể nội dung giấc mơ không?】
【Chồng: Được chứ! Từ tháng Hai năm nay, tức là sau Tết, tôi và vợ bắt đầu mơ. Trước đây chúng tôi ít mơ lắm, thế mà lần này thật lạ... Trong mơ, lúc đầu là cây cổ thụ ở đầu làng, nhìn không rõ lắm. Tôi chỉ nhớ mình đứng ở cổng làng trò chuyện với ai đó, vừa nói chuyện vừa ngồi dưới gốc cây cho đến khi tỉnh dậy. Lần đầu tiên tôi cũng chẳng để ý lắm.】
【Vợ: Đúng, đúng, tôi cũng y như ông ấy, đêm đó cũng mơ! Nhưng tôi mơ thấy ngôi nhà của chúng tôi ở quê. Mấy năm nay chúng tôi về quê ngày càng ít, cũng không còn họ hàng thân thích gì ở đó nữa. Nhưng trong giấc mơ lại rất náo nhiệt. Tôi nhớ mình đang ngồi trò chuyện với một đám cô, dì trước cửa nhà. Vừa trò chuyện vừa nhìn ra ngoài, hình như đang đánh giá cái gì đó. Giấc mơ cũng cứ thế kéo dài cho đến khi tôi tỉnh lại. Lúc đầu tuy thấy lạ nhưng cũng không để tâm, cho đến khi mấy ngày liên tiếp mơ cùng một cảnh thì mới thấy không ổn. Khi nói chuyện với chồng tôi, thật sự là sợ chết khiếp!】
【Hỏi: Nội dung giấc mơ có thay đổi không?】
【Chồng: Có. Lúc đầu tôi chỉ thấy mình đang nói chuyện phiếm với ai đó nhưng không nghe rõ họ nói gì. Sau này thì bắt đầu nghe rõ hơn, còn cái cây to ở cổng làng... cũng dần nhìn rõ được.】
【Vợ: Tôi cũng vậy.】
【Hỏi: Có thể mô tả cụ thể hơn không?】
【...】
【Hỏi: Xin vui lòng mô tả cụ thể những gì hai người nhìn thấy hoặc nghe thấy. Cảm ơn sự hợp tác của hai vị.】
【Chồng: (giọng rất hoảng sợ) Chúng tôi... chúng tôi nghe thấy họ nói... nói muốn cưới vợ... cưới vợ cho Tiểu Tuấn!】
【Hỏi: Tiểu Tuấn là ai?】
【Chồng: ... Là con trai của chúng tôi.】
【Vợ: (nức nở) Nhưng Tiểu Tuấn nó đã... đã mất từ hai năm trước rồi... Nó còn trẻ như vậy, mới chỉ hai mươi tuổi... Tại sao...tại sao trong mơ lại...】
【Hỏi: Xin hãy bình tĩnh. Ý hai người là, trong mơ, mọi người trong làng muốn cưới vợ cho con trai đã mất của mình đúng không?】
【(tiếng hít thở sâu)】
【Chồng: Đúng! Họ muốn làm... âm hôn cho con trai chúng tôi! Đây là việc trái pháp luật! Chắc chắn có chuyện mờ ám! Xin hãy giúp chúng tôi...có phải có người muốn hại Tiểu Tuấn không? Tại sao lại như vậy? Nó là một đứa trẻ ngoan. Chúng tôi cũng rất ít liên lạc với người ở quê, rốt cuộc là ai đang nhắm vào gia đình tôi...】
【Hỏi: Sau đó hai người có quay lại làng không? Khi nào?】
【Chồng: ... (im lặng)】
【Chồng: Hai tuần trước, tôi tự mình về một chuyến. Trước khi đi, tôi bảo vợ tôi giữ liên lạc, hễ tôi có chuyện gì thì lập tức gọi cảnh sát. Nhưng mọi thứ đều rất bình thường, bình thường đến mức khiến tôi thấy sợ.】
【Hỏi: Ví dụ?】
【Chồng: Tôi cũng không biết nói sao, chỉ là cảm giác mọi người trong làng hơi khác lạ, nhưng không nói rõ được. Vì chúng tôi ở làng không còn quen biết ai, nên cũng không rõ họ có phải vốn như vậy không. Ngoài chuyện đó ra thì không có gì khác. Dù sao tôi vào như thế nào thì ra như thế đó. Đi hỏi chuyện giấc mơ thì cũng không ai biết...】
【Hỏi: Anh chắc là những người anh nhìn thấy đều còn sống chứ?】
【Chồng: Chắc chắn! Ít nhất là những người tôi nhìn thấy đều ăn uống, sinh hoạt, làm việc bình thường. À đúng rồi, tôi còn nhìn kỹ cái cây lớn ở đầu làng mà tôi hay thấy trong mơ, với cả ngọn đồi nhỏ ở phía tây trước cửa nhà mà vợ tôi nhắc tới... So với lần về quê ăn Tết năm ngoái, chẳng có gì thay đổi. Không thấy điểm nào khác lạ cả.】
...
...
Ngoài đoạn ghi chép phỏng vấn này, trong hồ sơ còn có một số tài liệu bổ sung khác. Thù Lê xem hết một lượt.
Báo cáo cho biết: Sau khi nhận được tin báo, cơ quan chức năng đã tới địa chỉ được cung cấp để kiểm tra. Kết quả là, cả ngôi làng thực chất là một khu ô nhiễm hoàn chỉnh.
Điều kỳ lạ là, khu vực ô nhiễm này không hề có dấu hiệu dị hóa lan rộng. Sau khi đo đạc bằng thiết bị, bộ phận xác nhận đây là khu vực ô nhiễm cấp E và sau nhiều lần kiểm tra vẫn không phát hiện thêm điểm dị hóa nào khác.
Thông thường, khi một khu vực ô nhiễm hình thành, mức độ nguy hiểm càng cao thì sinh vật trong đó càng dễ bị dị hóa. Nghĩa là, số người chết càng nhiều, mức độ dị hóa càng nghiêm trọng, các điểm dị hóa cũng tăng lên.
Vì vậy, người ta thường có thể đánh giá mức độ dị hóa và trạng thái của dị thường bằng cách quan sát các điểm dị hóa trong khu vực ô nhiễm. Quá trình này sẽ tạo thành một vòng xoáy chết chóc: người chết → dị hóa tăng → phạm vi khu ô nhiễm mở rộng → lại có thêm nhiều thương vong.
Nhưng khu vực ô nhiễm này không những không có bất kỳ điểm dị hóa nào, mà trạng thái của dị thường còn rất ổn định. Nếu không phải vì nơi đây tồn tại rào chắn cấp cao ngăn người bình thường ra vào, thì bề ngoài trông chẳng khác gì khu vực ô nhiễm cấp F.