Chu Cảnh Vân ôm một chiếc thùng, bên trong là tất cả đồ đạc của hắn ta ở công ty này.
Hắn ta lờ đi ánh mắt dò xét của các đồng nghiệp xung quanh, cúi mặt xuống che giấu sự oán hận trong mắt.
Rõ ràng mọi chuyện đều đang tiến triển theo kế hoạch của hắn ta, tại sao…
Chu Cảnh Vân thầm thề, sớm muộn gì cũng có ngày hắn ta sẽ khiến những người này phải hối hận!
Hắn ta im lặng ra khỏi công ty, đứng bên đường chờ taxi. Thế nhưng, đột nhiên một đám thanh niên tóc nhuộm đủ màu, ăn mặc lêu lổng xông tới, không nói không rằng lôi hắn ta vào một con hẻm nhỏ.
Trước cửa công ty, chỉ còn lại đồ đạc của hắn ta vương vãi, rơi đổ khắp nơi.
Chu Cảnh Vân muốn nhìn rõ mặt kẻ đã bắt mình nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn ta tối sầm lại, hình như có người trùm cái gì đó lên đầu hắn ta.
Chu Cảnh Vân càng cố gắng giãy giụa, đám côn đồ càng cười ha hả, thậm chí có người còn tiến lên đá một cú, quát lên “Nằm yên đi!’”
Nói xong, từ một góc đi ra một thanh niên đội mũ và đeo khẩu trang, che kín mít cả người, vẫy tay về phía đám côn đồ.
Đám côn đồ lập tức hai tay đưa một cây gậy cho người thanh niên.
Đôi tay của người thanh niên trắng nõn thon dài, cây gậy gỗ thô kệch trong tay lại trông có vẻ lạc lõng nhưng dáng vẻ hoàn toàn không bận tâm đến.
Cầm chắc cây gậy, người thanh niên dùng sức vụt xuống bao tải trùm trên đầu Chu Cảnh Vân.
Một cú đập chắc nịch khiến Chu Cảnh Vân hét lên đau đớn.
Người thanh niên cười vui vẻ, vứt gậy gỗ sang một bên, lấy từ trong ngực ra một phong bì đưa cho đám côn đồ.
“Nhớ trông chừng, đừng làm chuyện thừa thãi.”
Đám côn đồ nhận lấy phong bì, sờ vào độ dày bên trong, liền cười toe toét.
“Ngài yên tâm, lát nữa ngài đi xa, chúng tôi sẽ tìm chỗ thả hắn ra.”
Người thanh niên kéo vành mũ, không nói thêm gì, đút tay vào túi quần chậm rãi rời đi.
Đi được một quãng, thanh niên tùy tiện tháo mũ và khẩu trang ra, ném vào thùng rác. Đưa tay vuốt mái tóc hơi ướt mồ hôi, để lộ khuôn mặt diễm lệ, xinh đẹp.
Nếu Tưởng Thận Uyên ở đây, chắc chắn có thể nhận ra ngay, đây chính là Giản Tinh.
Có lẽ vì đã trả được phần nào ân oán, lúc này nội tâm Giản Tinh như đám mây mù được thổi tan, vô cùng vui sướng.
Mặc dù cậu sợ đánh người bị thương nặng nên cố ý ra tay có chừng mực nhưng tâm trạng vẫn vui không tả xiết.
Cũng chẳng có cách nào, kiếp này Chu Cảnh Vân còn chưa làm gì, chuyện hắn ta có thể làm cũng chỉ có vậy.
Giản Tinh quay đầu lại, nhìn thấy tiệm trà sữa bên đường, cong môi mỉm cười, tâm trạng cực tốt đi vào.
Cùng lúc đó, Tưởng Thận Uyên nghe Vương Mạnh kể lại, thiếu chút nữa thì bật cười.
"Chu Cảnh Vân bị đánh? Là "người tốt" nào làm chuyện này vậy?"
Vương Mạnh cũng không nhịn được muốn than thở, cái gì mà "người tốt" cơ chứ…
Anh ta bất lực “Sếp, tôi cũng chỉ biết có vậy thôi. Ai đánh thì chịu, nghe nói đầu bê bết máu nhưng vẫn còn chửi bới được, xem ra cũng chỉ bị thương ngoài da thôi. Bảo an nhà họ Giản đã đưa hắn đến bệnh viện rồi.”
Vương Mạnh nói tiếp “À, tôi còn nghe nói, Chu Cảnh Vân bị đuổi việc nữa.”
"Bị đuổi việc?"
Lần này Tưởng Thận Uyên phản ứng mạnh hơn vừa nãy, hắn mang theo vẻ vui sướng nồng đậm, nhìn về phía Vương Mạnh.
“Nguyên nhân?”
Vương Mạnh nói “Họ nói là vì chuyện công việc nhưng đó chắc chắn là lý do bên ngoài thôi. Còn bên trong... hình như có liên quan đến Giản thiếu gia. Một tuần trước, Giản thiếu gia đã đánh nhau với Chu Cảnh Vân trong công ty.”
Tưởng Thận Uyên trầm ngâm, sau một lúc lâu, hắn chợt nói:
“Chuyện Chu Cảnh Vân bị đánh hôm nay, cậu đi điều tra. Bất kể là vì lý do gì, khi kết thúc phải xử lý sạch sẽ, hiểu không?”
Bị hắn làm cho nghiêm túc lây, sắc mặt Vương Mạnh cũng trở nên nghiêm nghị.
“Vâng, sếp cứ yên tâm.”
Thế nhưng, giây tiếp theo, Tưởng Thận Uyên đột nhiên bật cười, rồi với vẻ mặt vui sướng đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
“Không được, tôi phải đến Giản thị xem sao.”
Vương Mạnh cạn lời nhưng anh ta cũng đã quen rồi “Vâng, sếp đi nhớ về sớm nhé."
Tưởng Thận Uyên hững hờ nói “Tùy tình hình.”
Vương Mạnh: “…”
Mẹ nó, hôm nay cũng là một ngày anh ta muốn xin nghỉ việc.
Giản Tinh về đến nhà thì đã uống hết một ly trà sữa. Cậu nhìn ly trà sữa còn lại trong tay, rối rắm một chút, cuối cùng vẫn cắn răng không đụng đến.
Sau đó vui vẻ chạy vào nhà, tìm thấy Lục Từ, thân thiết nói:
“Mẹ, con mang trà sữa về cho mẹ này.”
Lục Từ thấy cậu con trai nhỏ có vẻ đã nguôi ngoai, yên tâm hơn, cười nói:
“Trà sữa con tự uống đi, nước miếng sắp chảy ra đến nơi rồi kìa.”
Giản Tinh hài lòng tựa vào sofa, thoải mái thở dài một hơi.
“Đâu có, con chỉ thèm một chút thôi. Nhưng mà mẹ không uống cũng tốt, trà sữa không lành mạnh.”
Nói rồi, cậu lại tự uống.
Lục Từ lắc đầu, trách móc: “Con còn biết không lành mạnh sao? Nếu muốn uống thì bảo nhà bếp làm cho, đừng uống đồ ngoài đường.”
Giản Tinh nghĩ thầm, nhà bếp làm thì lành mạnh quá, cậu không thích.
Cậu lảng sang chuyện khác, ôm lấy cánh tay Lục Từ một cách thân mật.
“Mẹ, chuyện đối tượng hẹn hò mẹ chọn được ai chưa?”
Lục Từ nhắc đến chuyện này thì đau đầu. Bà luôn cảm thấy con trai bị Chu Cảnh Vân kích thích nên mới như vậy, không nhịn được khuyên nhủ.
“Chuyện tìm đối tượng không vội được, con mới 22 tuổi, muộn hai năm nữa tìm cũng không sao.”
Bà nói tiếp "Hơn nữa, con trai của mẹ ưu tú như vậy, mẹ không tin là con không tìm được người yêu."
Giản Tinh cũng rất hài lòng về bản thân cậu nhưng “Nhỡ con nhìn nhầm người, lại gặp phải loại người như Chu Cảnh Vân thì sao? Dù sao bây giờ con không tin tưởng vào mắt nhìn của mình lắm.”
Có lẽ là do kiếp trước khi cậu muốn ở bên Chu Cảnh Vân thì bố mẹ đã cực lực can ngăn nên Giản Tinh bỗng nhiên có chút tin tưởng vào mắt nhìn của bố mẹ.
Cậu nghĩ, dù sao mắt nhìn của bố mẹ thế nào cũng sẽ tốt hơn cho coi.
Lục Từ lại nói “Vậy thì tạm thời đừng tìm nữa. Nghe mẹ, không cần vội.”
Giản Tinh lại thúc giục ngược lại.
“Con 22 tuổi rồi. Dù có giới thiệu một người phù hợp, hai người làm quen tìm hiểu nhau cũng phải mất hai, ba năm. Đến lúc đó kết hôn cũng 25-26 tuổi rồi, không còn sớm nữa. Đó là trong trường hợp thuận lợi, chứ chuyện chia tay rồi quay lại cũng là bình thường. Con thấy bây giờ bắt đầu tìm, may ra đến 30 tuổi con mới tìm được người thích hợp.”
Cậu không định sống cô độc cả đời, tất nhiên không có lý do gì vì gặp phải tên cặn bã Chu Cảnh Vân mà cậu phải tự hành hạ bản thân.
Bây giờ cậu bảo bố mẹ giới thiệu đối tượng, thật ra cũng không phải vội vã muốn yêu đương, chỉ là cậu nghĩ gặp được người phù hợp không dễ dàng gì nên phải tìm sớm thôi.
Lục Từ bị con trai nói một tràng như vậy thì đau đầu. Hơn nữa, bà cảm thấy những lời này quen thuộc một cách lạ lùng. Nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là những gì bố mẹ bà đã nói để thúc giục bà kết hôn sao?
Kết quả bây giờ bà đã làm mẹ, tại sao người bị thúc giục vẫn là bà? Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Bị Giản Tinh thúc giục như vậy, Lục Từ cũng đành chịu, thực ra con trai bà nói cũng có lý. Con trai tự tìm người yêu làm sao đáng tin bằng người mà bố mẹ đã xem xét kỹ càng?
Thế là, Lục Từ đành nói “Được rồi, mẹ sẽ tổng hợp một danh sách. Mẹ sẽ chọn trước rồi đến bố con chọn. À, còn phải cho anh con xem nữa. Dù sao người trẻ tuổi có những chuyện chúng ta không biết. Trước mắt cứ tìm người trong giới của mình ở Yến Thị và những người có lai lịch rõ ràng.”
Giản Tinh nghĩ thầm, còn lập danh sách nữa, đúng là mẹ cậu có khác, rất chuyên nghiệp.
Người mẹ chuyên nghiệp lại hỏi:
“Con nói xem, có yêu cầu gì không?”
Giản Tinh nghĩ một lúc, nói: “Ít nhất là phải đẹp.”
Lục Từ gật đầu.
“Điều này là đương nhiên. Con trai mẹ đẹp như vậy, đối tượng cũng không thể kém được.”
Giản Tinh nói tiếp “Quan trọng nhất! Không được có bạn gái cũ, ai mà biết hắn là song tính luyến hay là thẳng giả gay!”
Lục Từ rất đồng ý, lặng lẽ ghi nhớ điểm này.
Tuy nhiên, yêu cầu của con trai đơn giản nhưng yêu cầu của họ không thể đơn giản như vậy.
Chưa kể những tiêu chuẩn cơ bản, ít nhất về mặt đời sống cá nhân và nhân phẩm, đều là những quy định cứng rắn. Còn về năng lực thì không quan trọng lắm, dù sao họ cũng có rất nhiều cách để hỗ trợ.
Thế là, Lục Từ tìm được hơn 20 ứng cử viên có tuổi tác tương đương. Đương nhiên, hơn 20 người này đều rất sẵn lòng, họ cũng sẽ không ép buộc ai.
Thế nhưng họ sẵn lòng không có nghĩa là Lục Từ cũng vui. Bà xem qua một lượt và trực tiếp loại bỏ hơn một nửa, cuối cùng còn lại 8 người đưa cho Giản Thành Vĩ để ông xem xét.
Tưởng Thận Uyên đến văn phòng Giản Thành Vĩ thì thấy ông đang bực bội xé ảnh, ném vào thùng rác, miệng còn than phiền với trợ lý Trần.
“Cậu nói xem, người nào cũng dám nhăm nhe đến con trai tôi. Thật sự nghĩ tôi không tra ra được những chuyện bẩn thỉu của hắn sao? Còn người này nữa, cái thứ gì không biết! Không được, không được! Chẳng có ai ra hồn cả!”
Mắt Tưởng Thận Uyên lóe lên, hắn bước nhanh đến ngồi xuống ghế sofa cạnh Giản Thành Vĩ, giả vờ như lơ đãng hỏi:
“Giản thúc, chuyện gì mà khiến chú nóng giận thế?”
Giản Thành Vĩ nhìn thấy Tưởng Thận Uyên, tâm trạng miễn cưỡng tốt hơn một chút, xua tay.
“Đừng nói nữa, chú sắp cao huyết áp đến nơi rồi.”
Tưởng Thận Uyên nghĩ thầm chú lấy đâu ra cao huyết áp chứ? Nhưng bây giờ hắn càng khao khát muốn biết hơn. “Con trai” trong lời Giản Thành Vĩ nói có phải là Nguyên Nguyên không? Những bức ảnh kia là để làm gì?
Hắn đang nghĩ xem nên hỏi thế nào thì Giản Thành Vĩ lại tự nói ra.
“Aizz, đang tìm đối tượng hẹn hò cho con trai chú đây, kết quả…toàn là những thứ gì đâu không!”
Ánh mắt Tưởng Thận Uyên hơi khựng lại, trong đầu suy tư đủ thứ nhưng miệng vẫn trò chuyện với Giản Thành Vĩ một cách trôi chảy.
Cho đến khi... Giản Thành Vĩ bỗng nhiên mắt sáng rực nhìn về phía hắn.
“Tiểu Tưởng à, chú nhớ là cháu... chưa có người yêu đúng không?”
Tưởng Thận Uyên nhanh chóng đáp.
“Vâng, chưa ạ. Ý của chú là...”
Giản Thành Vĩ có chút ngượng ngùng.
“Cháu xem, nếu cháu thích con trai, bác sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người bạn đời.”
Tưởng Thận Uyên gần như không dám thở.
“Chú nói... con trai út của chú sao? Giản Tinh?”
Giản Thành Vĩ cười ha hả “Xem ra cháu cũng có nghe nói về nó. Cháu suy nghĩ kỹ chút ha.”
Một lát sau, trợ lý Trần tiễn Tưởng Thận Uyên ra về còn Giản Thành Vĩ thì cười tủm tỉm gọi điện cho Lục Từ.
“Tìm được người phù hợp rồi, không phải những người kia, những người đó không được. Anh đã nói với em rồi, Tiểu Tưởng đứa trẻ này mọi mặt đều rất tốt. Thôi, phù hợp hay không thì gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao.”
Ông cúp điện thoại, liền thấy trợ lý Trần quay về với vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Giản Thành Vĩ hỏi: "Sao vậy?"
Trợ lý Trần nén cười “Không biết có phải chị lao công lau sàn nhà quá bóng không mà vừa nãy Tưởng tổng bị trượt chân một cái, may mà không ngã thật, nếu không thì chẳng biết phải làm thế nào. Dù sao cũng là một nhân vật có tiếng mà.”