Trên đường, Giản Tinh ghé vào mua một ít thực phẩm chức năng rồi cùng Tưởng Thận Uyên đến bệnh viện trung tâm thành phố thăm mẹ của Trình Khương.
​Vì đã báo trước với Trình Khương nên khi họ đến, Trình Khương đã cầm sẵn bình giữ nhiệt đứng chờ ở cửa.
Thấy cậu ấy, ​Giản Tinh vẫy tay, thấy đối phương đã nhìn thấy mình thì cậu cùng Tưởng Thận Uyên đi tới.
Trình Khương nở nụ cười, niềm nở chào hỏi: “Nghe nói hai người đến thăm, mẹ tôi còn không kịp để tôi đi lấy nước, đã giục tôi ra cửa đón ngay lập tức rồi.”
​​Giản Tinh, với tư cách là người đã giúp đỡ Trình Khương, vì vậy ơn nghĩa này cậu ấy luôn khắc ghi trong lòng. Ngoài ra, cậu ấy còn kể với mẹ mình. Hiện giờ, mẹ của Trình Khương đặc biệt biết ơn Giản Tinh, bà ấy vừa nghe Trình Khương nói Giản Tinh sắp đến thì vừa mong đợi vừa lo lắng, cứ một lúc bà lại giục Trình Khương ra ngoài xem.
Khi Trình Khương nhận được điện thoại của Giản Tinh, mẹ Trình Khương lập tức bắt Trình Khương ra đón khách, hoàn toàn không bận tâm đến việc con trai bà đang cầm bình giữ nhiệt, chuẩn bị đi lấy nước.​
​​​Giản Tinh không nhịn được bật cười trước vẻ mặt bất lực của cậu ấy. Cậu thực sự rất vui. Kiếp trước, cậu chưa từng thấy Trình Khương như thế này. Hồi đó, tuy Trình Khương sống tốt nhưng lúc nào cũng khiến cậu có cảm giác là cậu ấy chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống, dù có đang cười đi chăng nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play