Khoảnh khắc viên gạch đập xuống, Giản Tinh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương sọ mình vỡ vụn. Tiếng động đó lớn đến mức cậu tưởng chừng như sắp điếc.

Nhưng điếc cũng chẳng là gì, bởi vì... sọ não vỡ vụn…sẽ chết.

Giây phút nhắm mắt lại, Giản Tinh nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt dữ tợn của Chu Cảnh Vân.

Giản Tinh chỉ có một suy nghĩ…

Đau đầu quá!

Hy vọng sau khi bố mẹ và anh trai phát hiện ra nguyên nhân cái chết của cậu, họ sẽ thay cậu đập nát sọ não Chu Cảnh Vân.

Đáng tiếc, cậu không thể chứng kiến được.

Cậu còn chưa sống đủ! Thật không cam lòng…

Không biết qua bao lâu, ý thức của Giản Tinh dần tỉnh lại. Xung quanh là những tiếng nói chuyện thì thầm cố tình hạ thấp. 

Giản Tinh không nghe rõ nội dung, theo bản năng đưa tay sờ lên đầu.

Và…cậu sờ thấy một cái đầu lành lặn, ít nhất không có máu me dính nhớp.

Nhưng cậu vẫn thấy đau đầu. Cơn đau này không phải là nỗi đau khi sọ bị vỡ mà giống như một cơn đau tinh thần.

Nếu phải miêu tả, có lẽ là cảm giác chết đột ngột sau một đêm thức trắng.

Giản Tinh nghĩ đây chắc là những thước phim cuối đời của cậu nhưng nó không hề tốt đẹp gì nên cậu quyết định không xem nữa, cứ thế mà chết đi.

An phận nằm yên.jpg

Mãi cho đến khi cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến mức chết rồi mà vẫn thấy quen, giọng nói ấy đầy vẻ quan tâm: 

“Giản Tinh, đến giờ làm việc rồi, hết giờ nghỉ trưa rồi đó.”

Giản Tinh nghĩ thầm, đại ca Chu Cảnh Vân giả vờ cái gì? Sọ não tôi bị cậu đập nát, sắp chết rồi mà còn muốn làm tôi ghê tởm thêm lần nữa đúng không?

Không biết sức mạnh ở đâu ra, Giản Tinh đột nhiên mở choàng mắt, ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Chu Cảnh Vân.

Chu Cảnh Vân chú ý tới ánh mắt của cậu, thần sắc thay đổi nhưng rất nhanh lại trở về vẻ ấm áp thường ngày, cậu ta cười bất đắc dĩ: 

“Tôi đã bảo cậu đừng thức khuya mà? Đi làm đi, không thì bị quản lý...”

Ngay sau đó, Giản Tinh đột ngột đẩy Chu Cảnh Vân đang định lại gần ra.

“Im cái miệng chó của cậu lại, đừng làm tôi ghê tởm!”

Giản Tinh vừa nói xong, túm lấy một chiếc ghế gần đó, định đập vào người Chu Cảnh Vân.

Các đồng nghiệp xung quanh vẻ mặt ngơ ngác cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đến can ngăn, đúng hơn là kéo Giản Tinh lại còn Chu Cảnh Vân thì vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt bàng hoàng.

Giản Tinh giãy dụa, cố gắng hất tay những người đang giữ mình ra, hốc mắt đỏ hoe: 

“Đừng có kéo tôi, để tôi đập chết tên khốn nạn này!”

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh!”

“Chuyện gì thế?”

“Không biết nữa! Mau cản cậu ấy lại, tôi đi tìm quản lý!”

Văn phòng vốn yên bình, hài hòa bỗng trở nên hỗn loạn.

Cùng lúc đó, trong văn phòng chủ tịch, Giản Thành Vĩ vẫn chưa biết con trai mình xảy ra chuyện gì, đang cười ha hả trò chuyện với một người khác.

Đối diện Giản Thành Vĩ là một người đàn ông mặc vest đen. Dù chỉ là trang phục bình thường nhưng khí chất và vẻ ngoài xuất chúng của hắn lại khiến người ta cảm giác như hắn sắp sải bước trên sàn catwalk vậy.

Giản Thành Vĩ uống một ngụm trà, lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Tưởng tổng, cậu nói xem, trước kia cậu hay tới chỗ tôi, tôi còn hiểu được, bây giờ ngày nào cũng tới... Tôi thật sự không biết mình có thể dạy cậu được cái gì nữa.”

Tưởng Thận Uyên, hai năm trước bỗng nhiên thay đổi tính cách, dùng thủ đoạn cứng rắn để thanh lọc Tưởng thị từ trên xuống dưới, xoay chuyển tình thế, biến Tưởng thị đang bên bờ vực phá sản thành một tập đoàn lớn mạnh như bây giờ.

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng hiện tại chỉ có người khác học hỏi hắn, làm gì có chuyện hắn phải đi thỉnh giáo người khác.

Giản Thành Vĩ cũng nghĩ vậy. 

Một năm trước, Tưởng Thận Uyên ngày nào cũng đến đây nhưng chưa bao giờ nhờ vả ông bất cứ điều gì. Mỗi lần đến, hắn chỉ đơn thuần là trò chuyện, thái độ cứ như thế càng khiến người ta không thể đoán được.

Gần đây Tưởng thị phát triển càng tốt hơn, ngay cả Giản thị đứng trước mặt nó cũng chỉ có thể xem như đối tác ngang hàng cùng lắm thì dựa vào thâm niên mà xưng một tiếng “đại ca” còn nói đến giúp đỡ thì càng không thể.

Mặc dù vậy, Tưởng Thận Uyên vẫn như trước đây càng khiến Giản Thành Vĩ không hiểu.

Tưởng Thận Uyên vẫn giữ thái độ khiêm tốn, hắn giơ tay châm thêm trà cho Giản Thành Vĩ, cười nói: 

“Giản thúc, không cần phải khách sáo như vậy, cháu còn nhiều điều phải học hỏi từ chú mà.”

Giản Thành Vĩ lắc đầu, nụ cười càng tươi hơn: “Thời buổi này, những người trẻ không kiêu ngạo, không nóng nảy như cậu thật sự rất hiếm gặp.”

Tưởng Thận Uyên không nói gì chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, Tưởng Thận Uyên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ.

Giản Thành Vĩ định đứng dậy tiễn nhưng bị Tưởng Thận Uyên từ chối. 

Cuối cùng, trợ lý của Giản Thành Vĩ, Trần trợ lý, đi cùng Tưởng Thận Uyên ra ngoài.

Trần trợ lý cười hỏi: “Tưởng tổng, lần này vẫn không đi thang máy riêng sao?”

Tưởng Thận Uyên gật đầu: “Tôi đi thang máy nhân viên là được rồi.”

Trần trợ lý nghĩ thầm, tâm tính của Tưởng tổng thật sự khó mà có được. Nhưng cũng đúng, nếu không như vậy thì sao có thể ở Tưởng gia giả heo ăn thịt hổ hơn hai mươi năm được chứ?

Tưởng Thận Uyên không biết suy nghĩ của Trần trợ lý. Khi cửa thang máy nhân viên mở ra, hắn mong chờ ngước mắt lên rồi sau đó, một tia thất vọng lướt qua trong mắt.

Hắn uể oải bước vào thang máy.

Trần trợ lý đang định đi theo hắn lên thì nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh ta thay đổi, xin lỗi nhìn về phía Tưởng Thận Uyên.

Tưởng Thận Uyên không mấy hứng thú, cụp mắt xuống: “Có việc gấp thì tiễn đến đây thôi.”

Trần trợ lý cảm ơn, nhìn theo cửa thang máy đóng lại rồi vội vã chạy đi.

Thỉnh thoảng có nhân viên đi ngang qua, vẻ mặt tò mò nhìn theo bóng lưng của anh ta, thầm nghĩ, chuyện gì mà khiến Trần trợ lý phải chạy đến mức gần như rớt cả giày da thế này?

Vừa xuống thang máy, Tưởng Thận Uyên cũng nhận được điện thoại, là từ trợ lý của hắn, Vương Mạnh.

Tưởng Thận Uyên bắt máy: “Đừng lải nhải, mau về công ty.”

Vương Mạnh đã quen với phong cách nói chuyện của Tưởng Thận Uyên, nửa đùa nửa thật nói: 

“Không phải tôi sợ Tưởng tổng ngài vui quá mà quên đường về sao?”

Tưởng Thận Uyên khó chịu: “Câm miệng.”

Vương Mạnh càng hăng hái: “Ôi chao, không gặp được người à ~”

Tưởng Thận Uyên ngồi vào xe, tùy tiện ném điện thoại sang một bên: “Vương trợ lý, ngày mai đi Châu Phi công tác.”

Vương Mạnh nhắc nhở: “Công ty chúng ta không có dự án nào ở Châu Phi.”

Tưởng Thận Uyên: “Thế à? Giờ thì có thể có.”

Vương Mạnh "quỳ xuống" van xin: “Tôi sai rồi.”

Tưởng Thận Uyên cảm thấy thoải mái. Hắn nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng lại tốt hơn: 

“Tuy không gặp được cậu ấy nhưng bố cậu ấy có ấn tượng tốt hơn về tôi.”

Vương Mạnh cạn lời, thầm nghĩ cách theo đuổi người của hắn thật kỳ lạ. Chắc gì người ta đã biết hắn tên là gì?

Nhưng anh ta không dám nói ra, sợ cấp trên keo kiệt này lại nổi máu sát sinh.

Tưởng Thận Uyên đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”

Vương Mạnh tưởng rằng hắn quan tâm đến công việc của công ty, lập tức đáp: 

“Ngày 19 tháng 2.”

Giọng Tưởng Thận Uyên có chút trầm xuống: “Phải đẩy nhanh tiến độ.”

Vương Mạnh: “Ngài nói đến miếng đất ở phía Đông đang đấu giá sao? À, đúng là phải nhanh chóng định giá lại. Tôi...”

Tưởng Thận Uyên nhíu mày: “Đất đai gì? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”

Vương Mạnh: "?" 

Chuyện này không nghiêm túc à?

Rồi anh ta nghe thấy Tưởng Thận Uyên nói: “Phải nhanh chóng nghĩ cách làm quen với Nguyên Nguyên.”

Nguyên Nguyên là nhũ danh của Giản Tinh. Tưởng Thận Uyên không biết nghe được từ đâu, lén lút gọi một cách vui vẻ và kiên quyết không nói cho Vương Mạnh biết ý nghĩa của cái tên này. 

Vương Mạnh cảm thấy cạn lời, anh ta chẳng có chút hứng thú nào với ý nghĩa của cái tên đó cả.

Hơn nữa, anh ta còn ác ý đoán rằng Tưởng Thận Uyên có lẽ cũng không biết.

Vương Mạnh bên này cạn lời thì Trần trợ lý bên kia cũng chẳng khá hơn là bao.

Cậu ta chạy hết tốc lực đến bộ phận của Giản Tinh và nhìn thấy Giản Tinh nhảy cẫng lên. Cũng không hẳn là nhảy mà là hai cánh tay bị đồng nghiệp giữ chặt nhưng chân thì vẫn tự do và cậu đang cố gắng đá chân lên, suýt chút nữa là đá trúng chỗ hiểm của đối phương.

Trần trợ lý mặt đỏ bừng, cố gắng hét lớn để can: “Ngôi sao!”

Giản Tinh ngẩn ra: “Trần thúc...?”

Một lát sau, trong văn phòng chủ tịch, Giản Thành Vĩ chắp tay sau lưng đi đi lại lại: 

“Con nói xem, còn đánh nhau nữa. May mà Trần trợ lý đi kịp, nếu không bố đã nghe nói con suýt đá giày vào mặt người ta rồi đấy!”

Giản Tinh chống cằm, vẫn ngơ ngác tựa như không nghe thấy lời Giản Thành Vĩ nói.

Giản Thành Vĩ nhìn vẻ mặt của cậu, không nỡ nói thêm gì nữa, ngồi phịch xuống bên cạnh: “Con nói đi, biết lỗi chưa!”

Giản Tinh cuối cùng cũng có phản ứng, cậu chớp mắt, nhìn Giản Thành Vĩ: “Bố, bây giờ là khi nào rồi ạ?”

Giản Thành Vĩ: “?” 

“Đừng có giả vờ ngốc nghếch để trốn tội!”

Giản Tinh lại nói: “Bố, có thể bố không tin nhưng con trọng sinh rồi.”

Giản Thành Vĩ không thể tin được, lấy tay che trán, ngón tay run rẩy chỉ vào Trần trợ lý: 

“Mau…tìm một bác sĩ tâm lý...”

Ông đau khổ ôm đầu Giản Tinh: “Bảo bối, con muốn cái gì thì cứ nói với bố, đừng có tự làm mình bị điên!”

Giản Tinh: “...”

Cậu hình như thực sự đã trọng sinh rồi?

Vì quá lo lắng cho trạng thái tinh thần của Giản Tinh, Giản Thành Vĩ buộc cậu phải nghỉ làm, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Giản Tinh trong lòng cũng rối bời nên nghe lời về nhà. Một tuần sau, cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại và xác nhận rằng mình thực sự đã trọng sinh.

Nhưng... người khác trọng sinh là để trả thù, để thay đổi cuộc đời còn cậu thì nên làm gì đây?

Giản Tinh suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của cả gia đình, cậu buông đũa xuống: 

“Bố, ngày mai bố đến công ty sa thải Chu Cảnh Vân đi.”

Giản Thành Vĩ: “?”

Giản Tinh lại nhìn về phía mẹ mình, Lục Từ: “Mẹ, con muốn hẹn hò, mẹ giới thiệu cho con một người để xem mắt đi. Con không còn tin vào mắt nhìn của mình nữa.”

Lục Từ: “?”

Giản Thành Vĩ vẻ mặt u sầu: “Bảo bối, đầu con thực sự có vấn đề rồi sao? Hay là…bố đưa con đi khám, đừng giấu bệnh nữa.”

Giản Tinh hít một hơi thật sâu: “Bố không phải hỏi con tại sao lại đánh hắn sao? Bởi vì hắn phát hiện con là phú nhị đại, giả vờ gay để lừa con, hơn nữa hắn còn có bạn gái!”

Giản Thành Vĩ chợt nghiêm túc, nói: 

“Nguyên Nguyên, con nói thật chứ?”

Giản Tinh gật đầu, nhắc đến chuyện đó cậu vẫn còn thấy ghê tởm, nhăn mũi lại. 

“Chuyện như thế này con sao có thể nói đùa? Bố cứ cho người đi điều tra là biết ngay.”

Sắc mặt Lục Từ cũng sa sầm xuống. 

“Mẹ đã bảo mà, tuy Nguyên Nguyên tính tình không tốt nhưng cũng không thể vô cớ đánh người được. Ông xem lại ông đi, công ty tuyển người kiểu gì, may mà Nguyên Nguyên nhà mình thông minh, kịp thời phát hiện...”

Giản Tinh nghĩ thầm, bản thân cậu chẳng thông minh tí nào nếu không phải lần này được trọng sinh…

Nhưng mà, kiếp này Chu Cảnh Vân vẫn chưa làm chuyện gì xấu, về mặt pháp luật thì hắn không thể làm gì được nhưng... 

Để Chu Cảnh Vân không thể sống yên ở Yến Thị, thậm chí là ở các thành phố phát triển khác thì lại rất dễ.

Hắn ta không phải rất muốn nổi bật sao? Vậy cứ để hắn ta mãi mãi sống ở trong vũng bùn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play