Giọng nói của Đường Tuân vang lên phá tan bầu không khí ái muội vừa rồi:
[Đêm đầu tiên sau khi về nước, em đã định không về nhà luôn rồi à? Hửm?]
“Anh!” Đường Vãn nhíu mày, không hài lòng gọi anh trai một tiếng, giọng cao lên:
“Em đang về đây!”
Đường Tuân bật cười hừ nhẹ:
[Vậy thì mau về đi, đừng có lang thang ngoài kia với cậu ta!]
Nghe đến cả anh trai cũng nhắc tới Phó Lễ, Đường Vãn nghiến răng, cũng hừ một tiếng đáp lại:
[Vậy sao anh không gọi cho anh ấy mà nhắc, gọi cho em làm gì?]
[Cậu ta không nghe lời anh, nhưng lại nghe lời em.] Đường Tuân cười đến không chịu nổi, nói xong thì dứt khoát cúp máy.
Câu “cậu ta nghe lời em” vẫn còn vương lại trong khoang xe, khiến khuôn mặt vừa hạ nhiệt xong của Đường Vãn lại đỏ rực trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Lễ, trong tiếng tim đập thình thịch, khẽ nói:
“Về nhà thôi?”
Bị cô nhìn bằng ánh mắt trong trẻo pha chút mềm mại như vậy, không ai có thể từ chối được, huống hồ là Phó Lễ.
Anh cong ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt dọc theo má cô, giọng khàn nhẹ:
“Ừ, về nhà thôi.”
Đêm thành phố Vân thị rực rỡ ánh đèn neon, chiếc Cayenne đen lao vun vút qua những con phố sầm uất, cuối cùng dừng lại ở khu biệt thự yên tĩnh.
Xe nhanh chóng đỗ lại, Phó Lễ tháo dây an toàn cho cô, chăm chú nhìn cô hỏi:
“Anh đưa em vào nhé?”
Đường Vãn lắc đầu:
“Không cần đâu, muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”
Nói thật thì, bị ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ của anh nhìn chằm chằm như vậy, cô thực sự không thể chống đỡ được. Thế là cô vội vàng xuống xe, vẫy tay với anh:
“Chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô quay người bước nhanh vào trong biệt thự, không dám quay đầu lại.
Cô đứng lại ở khu thay giày nơi huyền quan, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới thay dép rồi bước vào phòng khách sáng sủa.
Đường Tuân đang ngồi trên sofa, thấy cô về thì liếc nhìn ra sau lưng cô một cái, nhướng mày cười:
“Về rồi à? Sao không để em rể anh vào ngồi một lát?”
Đường Vãn trợn mắt với anh:
“Anh nhìn mấy giờ rồi? Gần mười hai giờ đêm rồi đó.”
Nhà Phó Lễ lại ở xa, nếu còn mời người ta vào ngồi chơi thì chẳng phải anh về đến nơi cũng rất khuya sao?
Đường Tuân nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Vừa rồi… em gái anh hình như không phản bác lại chuyện anh gọi “em rể”?
Thật sự là như vậy sao? Anh đột nhiên có cảm giác bị đau tim.
Đường Tuân cười mà như không cười:
“Cũng gần mười hai giờ rồi đấy, ai bảo em nấn ná với cậu ta lâu thế?”
Đường Vãn nghe vậy thì quay đầu lại lườm anh:
“Anh!”
Ánh mắt cô căn bản chẳng có chút sát thương nào, da mặt thì lại không dày bằng Đường Tuân, chỉ có thể nhanh chóng chạy lên lầu.
Đường Tuân bật cười lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Lễ, hỏi anh vài câu, sau đó lại nói chuyện về Đường Vãn.
Trước khi cúp máy, Phó Lễ dặn dò:
[Cô ấy da mặt mỏng, anh đừng trêu cô ấy nữa.]
Đường Tuân nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng nghĩ, bây giờ em gái anh thuộc quyền quản lý của Phó Lễ rồi hả?
Còn Đường Vãn ở trong phòng, nằm bò trên giường, cầm điện thoại gõ chữ, nhưng viết được một nửa lại xóa đi.
Khi cô vẫn chưa gửi nổi tin nào, thì trong khung chat lại hiện lên tin nhắn từ đối phương trước.
Phó Lễ: [Vãn Vãn, mau đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhé.]
Đường Vãn lập tức bật người dậy, gửi vài sticker thỏ con gật đầu lia lịa, nhưng không cẩn thận trượt tay, bấm nhầm thành sticker thỏ trắng hôn thỏ xám, và thế là gửi đi mất.
Cô vội vàng che mặt, chui đầu vào gối, nhưng nghĩ lại chuyện trước đây, lại cảm thấy cũng chẳng có gì phải ngại, cô đâu còn là cô gái vừa mới bắt đầu hẹn hò với anh nữa.
Cô vỗ vỗ mặt, ngồi dậy cầm lấy điện thoại.
Anh gửi cho cô một đoạn ghi âm, cô nghe đi nghe lại hai lần, tai vừa nóng vừa ngứa như bị điện giật, khóe môi cũng cong suốt không thôi.
Chỉ là đang cười, trong đáy mắt cô lại dần dần dâng lên một tầng hơi nước.