Đây rõ ràng là một câu thăm dò lộ liễu, Đường Vãn nhìn thấy trong mắt anh là thương xót và dịu dàng, không sao thốt nên lời từ chối, thế là cong khóe môi, giọng ngọt ngào như mật:

“Em cũng thấy có thể mà.”

Ánh cười dần lan trong đôi mắt đen thẳm của Phó Lễ, anh nắm lấy tay cô.

Đường Vãn đi sát bên anh, trong lòng có một sự yên ổn chưa từng có, không còn nỗi đau hoảng loạn triền miên như ba năm sống ở nước ngoài.

Ra khỏi đại sảnh tòa nhà đấu giá, gió đêm thổi vù vù, Phó Lễ lại kéo cổ áo khoác cho cô thêm một lần nữa, ôm cô đi về phía chiếc Cayenne đen đang đỗ ở khu vực bãi xe.

Đường Vãn gần như dựa hẳn vào lòng anh mà đi, hơn nửa cơn gió đều bị thân hình anh chắn lại, trong lòng đang ngập tràn những bong bóng ngọt ngào. Nhưng cô không hề hay biết rằng, từ một hướng nào đó có một ánh nhìn độc ác đang chiếu tới, khiến sống lưng cô đột nhiên lạnh toát.

Cô nhíu mày, cảnh giác liếc nhìn sang bên trái, ở đó là dải cây xanh, những tán cây bên đường bị gió thổi xào xạc, nhưng không thấy ai cả.

Có lẽ vì ngại sự hiện diện của Phó Lễ bên cạnh cô, ánh mắt đó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi rút lại rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có người bị nhìn chăm chú như Đường Vãn mới có thể phát hiện ra.

Cô thu ánh mắt lại, hỏi 099:

[099, ai vừa mới nhìn tôi đó?]

099 nhanh chóng online, quét toàn bộ góc tối nơi có người ẩn nấp:

[Tiêu Nguyệt Tình! Là nữ phụ trong kịch bản. Được lắm, ký chủ còn chưa đi tìm cô ta, vậy mà cô ta đã trốn trong tối rồi đi trừng mắt với ký chủ trước!]

Đường Vãn cụp mắt khẽ cười, trong đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.

Cô ngồi vào ghế phụ chiếc Cayenne, mùi tuyết tùng thoang thoảng trong xe mang lại cảm giác thanh mát dễ chịu, nhanh chóng xoa dịu lại cảm xúc đang xao động của cô. Cô liếc nhìn một chút, thì thấy đây chính là loại tinh dầu khuếch tán hương mà mấy năm trước cô từng tặng Phó Lễ.

Phó Lễ ngồi vào ghế lái, bất ngờ nghiêng người sang cài dây an toàn cho cô, động tác thuần thục mà tự nhiên.

Anh bao phủ bất ngờ, cô theo phản xạ liền nín thở, trái tim đập thình thịch như trống trận.

Hơi thở của anh còn thanh mát và lạnh lẽo hơn cả mùi tuyết tùng, giống như mùi bạc hà tươi sau cơn mưa xuân.

Đường Vãn nghĩ thế, ánh mắt dao động, rồi ngẩng đầu thật nhẹ, hôn lên khóe môi anh một cái, mềm mại, chỉ chạm khẽ rồi rời đi. Đến khi hoàn hồn, đối diện với ánh mắt anh, mặt cô đã đỏ bừng lên, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ quay mặt đi.

Cô còn không biết hành động vô thức ấy của mình đã mê hoặc đến mức nào, khiến hơi thở Phó Lễ lập tức nặng nề hơn, ánh mắt đen sâu trở nên dữ dội, chứa đựng khát khao chiếm hữu mãnh liệt. Anh dán ánh mắt ấy vào cô, từ đôi mắt đào hoa long lanh đang né tránh, nhìn đến cánh môi đỏ mọng kia.

Thời gian như chậm lại, anh từ từ nghiêng người về phía cô, xung quanh im ắng đến mức dường như chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh mẽ của cả hai, từng nhịp từng nhịp, mọi cảm giác đều bị phóng đại lên cực độ.

Không khí thay đổi, mang theo cảm giác chóng mặt ngọt ngào như thiếu dưỡng khí.

Môi anh chỉ còn cách môi cô một chút nữa là chạm được, thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, lạnh lẽo và khô khốc, phá tan sự tĩnh lặng.

Cả hai đồng thời bừng tỉnh, hàng mi dài cong cong của Đường Vãn khẽ run lên, cô khẽ nghiêng đầu, ngượng ngùng đẩy nhẹ ngực anh ra, tay run run lục tìm chiếc điện thoại trong túi đang kêu liên tục.

Phó Lễ ngoan ngoãn lui lại một chút, chỉ là ánh mắt nóng bỏng vẫn không rời khỏi cô, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ rực của cô, còn có đôi tai và cổ ửng hồng lộ rõ, vẻ đẹp ấy khiến tim người ta loạn nhịp, tựa như lần đầu anh gặp cô, khiến anh mê đắm như ngày nào.

Cuối cùng Đường Vãn cũng lôi được điện thoại ra, kịp bắt máy trước khi chuông ngừng reo.

Cô điều chỉnh hơi thở, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia, giọng nói của Đường Tuân đã vang lên:

[Giờ này rồi sao còn chưa về nhà?]

Đường Vãn siết chặt dây túi xách, ngẩng đầu nhìn Phó Lễ, chạm phải ánh mắt chứa ý cười, nóng rực và sâu thẳm của anh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play