Đây là cơ hội được gặp lại anh mà cô chỉ có được sau khi thoát khỏi sự thao túng của cốt truyện thế giới.

Nếu không nhờ cơ duyên lần này, thì cô căn bản…

Một cơn đau quặn kéo đến từ tim, như thể có một lưỡi dao bị cắm vào rồi bị vặn mạnh, đau đến mức cô không thể thở nổi.

099 dè dặt nhìn ký chủ đang chìm trong đau khổ, an ủi:

[Ký chủ, không sao rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Sau này cô có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, sống bên phản diện rồi.]

099 đã liên kết với Đường Vãn, cùng cô thực hiện nhiệm vụ “cứu vớt phản diện”, chính thức thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện.

Đường Vãn dần bình tĩnh lại, khẽ nói:

"Thật ra tôi không hiểu nổi… Phó Lễ ấy, nhìn thế nào cũng không giống phản diện cả."

Cô đã sớm tiếp nhận toàn bộ nội dung cốt truyện do 099 truyền vào, nhưng Phó Lễ trong đó hoàn toàn không giống người mà cô biết.

Trong cốt truyện, Phó Lễ là người lý trí đến mức đáng sợ, giống như một cỗ máy tính toán chính xác, máu lạnh đến cực điểm, nên mới có thể đấu ngang ngửa với nam chính về sau, khiến nam chính thân tàn danh bại, độc ác vô tình.

099 thở dài cảm thán:

[Ký chủ à, cô chính là bạch nguyệt quang của anh ấy đấy. Mặt kia của anh ấy sẽ tuyệt đối không bao giờ để cô thấy đâu.]

Phản diện thường đều có tuổi thơ thê thảm và quá khứ đen tối không thể tưởng tượng, đó là lý do họ trở nên tàn nhẫn và khác người. Mấy tình tiết cũ rích trong truyện còn thường gán ghép cho họ một bạch nguyệt quang, khi người ấy rời bỏ họ, chính là lúc phản diện hoàn toàn hắc hóa.

Cho nên thật ra, từ ba năm trước, Phó Lễ đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Đường Vãn chưa từng cảm nhận được điều đó một cách trực diện.

Đường Vãn cụp mắt, giọng khẽ buồn:

"Tôi không muốn anh ấy giống như trong cốt truyện."

099 nhân cơ hội lại bắt đầu động viên cô chăm làm nhiệm vụ cứu phản diện.

Cô bị nó chọc cười, lông mi khẽ cong lên, vừa cúi đầu thì thấy có tin nhắn từ Tiêu Nguyệt Tình gửi tới.

Cô dừng lại một chút, nhíu mày rồi mở ra xem.

Tiêu Nguyệt Tình: [Vãn Vãn!! Cậu ngủ rồi à?]

Tiêu Nguyệt Tình: [Nghe trong giới bảo cậu về nước rồi, thật không đấy? Mai tụ họp nhé, tớ rủ cả Sở Vi và mấy người nữa. Cậu hiếm khi về được một chuyến, đừng từ chối nha!!]

Ánh mắt Đường Vãn trở nên lạnh lẽo, chứa đầy chán ghét, cảm thấy giọng điệu thân thiết của đối phương thật buồn nôn.

Tiêu Nguyệt Tình ở buổi đấu giá như một con chuột trong cống rãnh, rình rập nhìn cô từ trong bóng tối, thế mà ra mặt lại vẫn làm ra vẻ dịu dàng thân mật như xưa, thật biết diễn.

Cô sẽ mãi không quên “ân tình to lớn” mà Tiêu Nguyệt Tình dành cho cô ba năm trước. Cứ chờ đấy, rồi cô sẽ đích thân trả lại đầy đủ.



Đường Vãn ngủ một mạch đến tận giữa trưa, sau khi rửa mặt xuống lầu, trong biệt thự chỉ còn vài người giúp việc.

Dì Lưu thấy cô, cười rạng rỡ như hoa nở:

“Vãn Vãn dậy rồi à? Mau tới ăn cơm đi, toàn món cháu thích đấy!”

“Cảm ơn dì Lưu.” Đường Vãn ngọt ngào đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn mộc mạc không chút son phấn lại ửng hồng tự nhiên, dịu dàng đáng yêu.

Vừa húp cháo cá, cô vừa mở điện thoại, trả lời tin nhắn của Phó Lễ. Không lâu sau, anh gửi đến lời mời ăn tối, cô lập tức đồng ý, khóe môi khẽ cong thành một đường cong ngọt ngào không tự giác.

Chiếc đàn piano Carlos đã được đưa lên phòng hòa nhạc tầng ba, Đường Vãn uống xong cháo liền lập tức chạy lên đó.

Phó Lễ lúc nào cũng hiểu rõ cô thích gì. Cô ngồi chơi đàn một lúc, niềm vui và ngọt ngào trong lòng dâng lên cuồn cuộn, nỗi nhớ anh cũng bùng lên mãnh liệt.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được chờ đến tối anh đến đón. Cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy len ôm sát màu rượu vang đỏ, phần chân váy hơi xoè, cổ áo khoét hơi sâu, khoác thêm một chiếc khăn choàng ngắn, rồi ra khỏi nhà.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play