Thành La Leya vẫn còn nhiều địa điểm du lịch khác, họ đã chơi suốt một tuần, với Đường Vãn mà nói, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng có vài sự cố nho nhỏ, chẳng hạn như gặp lại những người từng theo đuổi cô. Sau khi biết cô đã kết hôn, họ đều tỏ ra khó tin.

Không biết Phó Lễ đã dùng cách gì, những người chưa cam lòng đó, không ai dám quay lại dây dưa với cô nữa. Cô chỉ lo chơi, nhờ anh chụp ảnh giúp mình, cũng kéo anh chụp cùng.

Trong căn hộ ở khu vườn Mannis, tổ ấm của họ đã có đầy dấu vết của cuộc sống hai người. Phó Lễ thích những thứ theo đôi, cũng thích để lại dấu ấn của mình khắp mọi ngóc ngách thuộc về cô.

Tuần trăng mật kết thúc, sắp về nước, Đường Vãn vẫn còn lưu luyến, Phó Lễ liền hứa sau này trong kỳ nghỉ sẽ cùng cô đi du lịch tiếp.

Buổi sáng ánh nắng rất đẹp.

Thu dọn hành lý xong, lúc nắm tay Đường Vãn khép cửa căn hộ, Phó Lễ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, rồi hài lòng cụp mắt xuống.

Sau đó anh đóng cửa lại, còn về phần tiếc nuối từ ba năm trước kia, cũng lặng lẽ tan biến.

[Cái gì?] Trong đầu Đường Vãn, 099 bất ngờ lên tiếng: [Giá trị hắc hóa của phản diện…]

Đường Vãn liền hỏi: [Còn bao nhiêu?]

099 phấn khích: [Bây giờ chỉ còn hai mươi.]

Đường Vãn “ồ” một tiếng.

Sau khi về nước, Đường Vãn vẫn luôn được Phó Lễ yêu chiều, ngày qua ngày cứ thế trôi qua, đã ba năm.

Nhưng lần này có vẻ hơi khác chút, cụ thể là xảy ra ở nhà họ Đường.

Hai năm trước Đường Tuân kết hôn, hiện giờ cặp long phụng thai đã hơn một tuổi, hai đứa nhỏ mềm mại đang rúc bên cạnh Đường Vãn làm nũng, gọi “cô ơi, cô ơi” không ngừng.

Là Tết lớn, Đường Vãn mừng tuổi cho cháu trai cháu gái, nhét lì xì đỏ thắm vào tay chúng, cười nói:

“An An và Noãn Noãn ngoan quá, cô cho hai đứa bao lì xì to nè.”

An An và Noãn Noãn cứ cười tít mắt, cầm bao lì xì nhìn bà nội chờ mong.

Đường mẫu cũng mừng tuổi cho bọn trẻ, bế chúng một lúc rồi lại đưa cho Đường Vãn bế, mỉm cười bảo:

“Con ôm nhiều một chút đi, biết đâu ngày nào đó cũng có rồi.”

Lông mày Đường Vãn khẽ động, quay sang nhìn mẹ.

Đường mẫu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói đầy ẩn ý:

“Sang năm con hai mươi chín rồi, nếu con và Phó Lễ định sinh con thì nên tranh thủ hai năm này.”

Đường Vãn hiểu được ý bà, nhưng vì được Phó Lễ nuông chiều quá, anh chưa từng nhắc đến chuyện đó, cô cũng không để tâm.

Cô cúi đầu trêu chọc An An và Noãn Noãn, không nói gì.

Đường mẫu nói tiếp:

“Lát nữa bắt đầu tiệc gia đình, nhiều chú bác họ hàng đều có mặt, con gọi Phó Lễ tới đi, chắc chắn sẽ bận rộn đấy.”

Đang nói dở thì Phó Lễ bước vào, Đường mẫu vẫy tay gọi anh, dặn dò:

“Tiệc này, các chú bác lại muốn ép con uống rượu rồi, đừng như lần trước uống say rồi hứa hẹn hợp tác cái gì đó.”

Phó Lễ day trán, hơi bất đắc dĩ:

“Mẹ, con biết rồi, thật ra lần trước con đâu có say.”

“Thôi đi, những hợp tác họ muốn kéo con vào, con đừng nhận lời.” Đường mẫu dứt khoát nói.

Đám họ hàng kia chỉ vì anh là con rể nhà họ Đường mà mặt dày đề nghị làm ăn thôi.

“Con hiểu rồi.” Phó Lễ gật đầu, thấy giữa chân mày Đường Vãn có vẻ không vui, liền muốn hỏi, nhưng Đường Tuân gọi anh sang giúp một tay.

Tối hôm đó, Phó Lễ uống không ít rượu, nhưng không hề say, tửu lượng anh rất tốt.

Đêm đó nghỉ lại ở nhà họ Đường, ngủ trong phòng của Đường Vãn, bên trong có phòng tắm. Tắm xong, anh lên giường, ôm cô vào lòng.

Anh không quên chuyện ban ngày, dịu dàng hỏi:

“Hôm nay em làm sao vậy? Trông có vẻ không vui.”

Đường Vãn khẽ “ừ” một tiếng, chậm rãi nói:

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh có muốn có con không, nếu có thì năm nay có thể tính.”

Anh im lặng vài giây, giọng rất nhẹ:

“Vãn Vãn muốn à?”

Đường Vãn nhẹ nhàng gật đầu.

Cô thật ra đoán được suy nghĩ của Phó Lễ, có thể anh không muốn, nên mới chưa từng nhắc đến. Hôm nay cô nghĩ kỹ rồi, tuy cô sợ đau, lại yếu đuối, không chịu nổi khổ khi sinh, nhưng so với điều đó, cô càng muốn có một đứa con với anh hơn.

Cô và Phó Lễ đều đẹp như vậy, con chắc chắn cũng xinh lắm, nhất định sẽ rất đáng yêu.

“Anh…” Phó Lễ mở miệng, cúi đầu thấy trong mắt cô toàn là mong chờ, liền không nói thêm gì.

Anh thu hết cảm xúc, nói:

“Vậy thì năm nay mình chuẩn bị đi, mai đến bệnh viện.”

“Vâng.” Đường Vãn vui vẻ đồng ý, nét mặt rạng rỡ, cọ nhẹ vào cổ anh đầy thân mật.

Phó Lễ thở dài trong lòng, ôm chặt lấy cô.

Sáng hôm sau, cả nhà đang ăn sáng, Phó Lễ múc cho Đường Vãn một bát cháo cá.

Cháo cá là món cô thích uống, nếu sơ chế kỹ thì không tanh, nhưng không biết hôm nay cá có xử lý không tốt hay sao mà vừa ngửi đã thấy mùi tanh lờ lợ, khiến cô lập tức buồn nôn.

Đường Vãn vội vàng xin lỗi mọi người trên bàn ăn, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Phó Lễ lập tức đi theo, Đường mẫu và con dâu cả nhìn nhau, liếc qua bát cháo cá, trong lòng đã đoán được gì đó.

Trong nhà vệ sinh, Đường Vãn ôm ngực mãi mới nín được cơn nôn khan, ấm ức nói với Phó Lễ:

“Cháo tanh quá.”

Phó Lễ vỗ lưng cho cô, mắt đầy lo lắng.

Về đến bàn ăn, còn chưa kịp nói gì, Đường mẫu đã mỉm cười:

“Phó Lễ này, hôm nay con đưa Vãn Vãn đi bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ là có rồi đấy.”

Đường Vãn và Phó Lễ đồng loạt sững người, nhìn nhau.

Phó Lễ siết chặt tay cô, môi mím chặt.

Hai người họ mỗi lần đều làm biện pháp phòng ngừa, nhưng đâu thể hoàn toàn tránh được.

Đường Vãn vẫn còn ngẩn ra, 099 vui vẻ nói:

[Để tôi kiểm tra cho ký chủ trước nhé. Chúc mừng, đã có thai hai tháng rồi!]

Đường Vãn hoàn hồn, trong mắt hiện lên nụ cười lấp lánh.

Khi mang thai, ngoại trừ chuyện nghén, Đường Vãn hầu như không thấy khó chịu, sau này thỉnh thoảng bị chuột rút, nhưng nhìn chung, cuộc sống rất thoải mái.

Phó Lễ mời hai bảo mẫu có kinh nghiệm và bác sĩ đến chăm sóc cô, mỗi ngày cô đều hồng hào rạng rỡ, không gặp điều gì phiền lòng.

Cô sinh thường, Đường Vãn vừa nhìn thấy đứa bé đáng yêu thì cảm giác đau đớn toàn thân lập tức biến mất, chỉ còn niềm hân hoan và yêu thương trong mắt.

Bé con phần lớn thời gian đều ngủ, lúc tỉnh táo, ngoài ba mẹ ra thì không cười với ai, nhưng đôi mắt tròn long lanh xoay tít nhìn mọi người, bất kể biểu cảm gì cũng đều đáng yêu, khiến Đường Vãn không nhịn được mà bế con lên hôn mãi không thôi.

Được mẹ thơm thơm, bé con càng vui, tay chân múa máy, cười không ngớt, cứ như muốn mẹ thơm thêm vài cái.

Sau khi ở cữ, Đường Vãn chơi với con lâu rồi thấy mệt, liền đưa bé cho Phó Lễ:

“Anh bế con nhé, em về phòng ngủ một lát.”

Trong phòng khách, Phó Lễ nhìn chằm chằm vào sinh linh nhỏ bé trong lòng. Bé gặm tay, đôi mắt đen như pha lê trong suốt lấp lánh, dõi nhìn anh chăm chú.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play