Phó Lễ đặt cô ngồi bên bàn ăn, múc một bát cháo sườn, từng thìa từng thìa đút cho cô.

“Hai ngày tới có tuyết lớn, mình chưa đi trượt tuyết vội được, hai hôm nữa hẵng đi nhé?” Phó Lễ dịu dàng hỏi.

Đường Vãn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, quả nhiên tuyết rơi dày đặc như thể có ai đổ cả trời tuyết xuống.

Ánh mắt cô lướt qua một điểm nào đó trên tấm kính, như bị bỏng mà rụt lại ngay, không tập trung đáp:

“Vâng, được.”

Phó Lễ nhìn cô bật cười:

“Hai hôm nay không ra ngoài được, vậy làm gì nhỉ?”

Cô trừng mắt với anh, bực bội:

“Anh im đi!”

Đây đại khái là câu nặng lời nhất cô từng nói với anh, kêu anh im đi.

“Ừ.” Anh đáp, khẽ cong môi đầy ẩn ý.

Hai ngày sau, tuyết ngừng rơi, khu trượt tuyết mở cửa trở lại. Đường Vãn mặc áo phao dày cộm, cùng Phó Lễ đến mua vé, thuê một huấn luyện viên trượt tuyết giàu kinh nghiệm.

Huấn luyện viên dạy họ những kỹ thuật cơ bản tại khu vực bằng phẳng.

Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Đường Vãn bắt đầu tập làm quen với ván trượt và gậy tuyết. Bỗng thấy Phó Lễ ở bên kia không xa ngã sõng soài trên đất.

Cô ngẩn ra một chút, rồi không nhịn được bật cười, giọng trong trẻo vui tai.

Phó Lễ vừa ngã: “……”

Cô còn chưa kịp đến đỡ, thì anh đã đứng dậy trước, trượt một đoạn trước mặt cô, lần này không ngã, còn trượt rất mượt mà.

Huấn luyện viên búng ngón tay:

"Không tệ, chính là thế, thử sang chỗ dốc nhẹ kia đi."

Phó Lễ:

"Tôi chờ vợ tôi đã."

Huấn luyện viên tỏ ý đã hiểu, quay sang nhìn Đường Vãn.

Đường Vãn nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm giác như Phó Lễ đang chờ xem cô ngã.

Nhưng sao cô có thể ngã được chứ? Cô trượt vù một phát thành công luôn, còn vượt qua cả Phó Lễ, ngoái đầu lại vẫy tay với anh.

Huấn luyện viên dẫn họ chơi thêm một lúc rồi hỏi:

"Muốn học xoay vòng không?"

“Muốn!” Đường Vãn hào hứng giơ tay.

Ai ngờ chưa bao lâu, cô ngã cái “bịch” khi đang thử xoay người, giống như một chú chim cánh cụt ngốc ngốc nhào xuống tuyết.

May mà có áo phao dày, không đau, chỉ là ngơ ngác vài giây.

Cô vùi mặt trắng như sứ vào lớp lông bên trong mũ, ngẩng mắt lên đã thấy Phó Lễ xoay vòng rồi trượt đến trước mặt, chìa tay ra cho cô.

Đường Vãn ôm lấy gậy tuyết, ngẩng đầu nhìn anh đầy oán trách, giọng mềm nhẹ như khóc:

“Anh đang cười nhạo em!”

“Anh oan mà.” Phó Lễ chỉ vào khóe môi mình không hề nhếch lên.

“Có! Anh cười rồi!” Cô rõ ràng nhìn thấy ánh ý cười trong mắt anh, nằm ì dưới đất không chịu dậy, tiếp tục lên án.

Phó Lễ bất lực cúi đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi thử hỏi:

“Thế… coi như anh có cười đi.”

Đường Vãn: “……”

“Anh xấu xa!”

“Ừ.” Phó Lễ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nụ cười hiện rõ trên gương mặt tuấn tú, đường nét sâu sắc càng thêm mê người. Anh cúi người nhìn cô:

“Vãn Vãn, em còn chưa chịu đứng dậy à?”

Cô giơ tay nắm lấy tay anh, định kéo anh ngã xuống theo.

Nhưng hoàn toàn thất bại, ngược lại còn bị Phó Lễ kéo dậy.

Phó Lễ phủi tuyết trên người cô, lui lại một chút, trước khi rời đi còn cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai:

“Chút sức này của em, ngoan ngoãn một chút không tốt hơn à?”

“Anh lại trêu em!” Đường Vãn ôm tai, đỏ mặt giận dỗi, giơ tay đánh anh.

Phó Lễ nắm lấy nắm đấm của cô, nhân cơ hội hôn lên môi cô rồi quay đầu trượt đi mất.

Dù không hiểu ngôn ngữ, huấn luyện viên vẫn nhìn ra được hai người họ đang làm gì, khẽ “tsk” một tiếng rồi giận dỗi xoa tay, bỗng cảm thấy no một bụng cẩu lương.

Đường Vãn lập tức đuổi theo, lấy tuyết nhặt trên đường ném vào người anh.

Phó Lễ cầm gậy tuyết bằng tay trái, quay người, vững vàng ôm eo cô, bế cô lên xoay một vòng đẹp mắt.

Tiếng cười xung quanh lập tức vang lên, du khách nhìn thấy liền reo hò:

"Oa—!"

Huấn luyện viên cũng đi theo, cười nói:

"Chàng trai này cũng biết cách đấy chứ."

Khi được đặt xuống, mặt Đường Vãn hồng ửng, mắt long lanh như nước, chỉ còn lại ngượng ngùng.

“Còn giận không?” Phó Lễ nắm tay cô, dịu dàng hỏi.

“Em vốn đâu có thật sự giận.” Cô kéo tay anh nghịch nghịch.

Phó Lễ gật đầu, trong mắt đầy dịu dàng:

“Hiểu rồi, đây là tình thú.”

“Phó Lễ!” Cô cao giọng gọi tên anh, định kêu anh im miệng.

“Anh đây.” Anh đáp ngay.



Cả ngày chơi cực kỳ vui, trên đường xuống núi, cô còn đang vui vẻ, làm nũng bắt anh cõng mình.

Phó Lễ không chút oán than, cõng cô đi, nghe cô líu lo bên tai.

Cô nói rất nhiều, rồi không biết sao chuyển chủ đề về anh:

“Anh thật là xấu! Còn hay thù dai nữa!”

Phó Lễ cong môi cười:

“Vậy à? Còn gì nữa không?”

“Có!” Cô siết chặt cổ anh, một lúc sau còn tháo găng tay, nhét tay lạnh vào cổ áo anh, ghé tai anh cười khúc khích:

“Không chín chắn nữa rồi, nghịch ngợm!”

Bước chân Phó Lễ khựng lại, ánh mắt cười sâu hơn.

Đi thêm một đoạn, anh mới chậm rãi nói:

“Vãn Vãn, mình đang đi tuần trăng mật, phải chơi cho vui.”

Cho nên, lúc chơi, em vui sao anh cũng theo vậy.

Cô áp má lạnh lên tai anh, giọng nhẹ nhàng:

“Phó Lễ, em yêu anh.”

“Anh biết, anh cũng yêu em.” Anh xúc động, giọng nói chứa đầy tình cảm.

Đường Vãn:

“Ngày mai mình lại đến trượt tuyết nữa nhé?”

“Được. Tối mai đi nghe hòa nhạc thế nào?”

“Thích ơi là thích!”

Ngày thứ ba, họ tiếp tục đến khu trượt tuyết, lần này đến chỗ dốc. Cô suýt bị tuyết trên cây tùng đổ lên người, may mà Phó Lễ kịp kéo cô lại.

Tối đó vì muốn đi nghe hòa nhạc, Đường Vãn đặc biệt mặc váy dạ hội, bên ngoài khoác áo phao dài, vào hội trường có lò sưởi liền cởi ra.

Cô khoác tay Phó Lễ, hai người sóng vai bước đi trong hội trường lộng lẫy rực rỡ, gương mặt Đông phương nổi bật khiến ai nhìn cũng phải ngoái đầu.

Vài người đàn ông ngoại quốc mặc vest nhận ra Phó Lễ, bước tới chào hỏi, đưa danh thiếp, mở đầu bằng câu:

"Nghe nói tổng giám đốc Phó đã kết hôn, giờ mới có dịp chúc mừng anh và phu nhân, mong không quá muộn."

Phó Lễ vốn không định nhận, nhưng nghe xong vẫn nhận lấy:

"Cảm ơn."

"Đây là phu nhân Phó sao? Quả thật là một mỹ nhân phương Đông xinh đẹp, hai người thật sự là trời sinh một đôi." Họ khen chân thành.

"Cảm ơn." Đường Vãn mỉm cười gật đầu đáp lại, lễ phép đúng mực.

Vị trí của Đường Vãn và Phó Lễ ở hàng ghế đầu, cả hai ngồi vào chỗ.

Buổi hòa nhạc khiến người ta vô cùng hài lòng, lúc kết thúc, mọi người đều im lặng rời đi.

Về đến nhà ăn tối xong, đã gần khuya.

Rèm phòng vẫn chưa kéo, Đường Vãn nằm nghiêng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, Phó Lễ vừa nhận điện thoại xong đi lên, vòng tay từ sau ôm lấy cô, cùng nhìn ra phong cảnh trong mắt cô.

Hai trái tim kề sát đập nhịp, giữa đêm khuya tĩnh lặng, cảm xúc nồng nàn lan tỏa.

Thật lâu sau, khi anh nghe được hơi thở đều đặn của cô trong giấc mộng, khẽ nói:

“Ngủ ngon.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play