Một góc trong tim Phó Lễ như sụp xuống, mềm mại vô cùng.

Nhìn thấy ba mình cười, bé con bất chợt cũng cười theo, giơ tay lên định chạm vào mặt ba giống như hay chạm vào mẹ.

Phó Lễ đặt bé vào khu vực trò chơi cho trẻ nhỏ được bố trí trong phòng khách, nhìn bé bò quanh một lát, bò mệt rồi thì ngồi xuống tại chỗ, vươn hai tay về phía ba đang đứng, vừa gọi “a a” vừa đòi bế.

Phó Lễ quỳ một gối xuống, vỗ tay với bé:

“Tự bò qua đây nào.”

Bé con ngồi đó làm nũng, bĩu môi, mắt rưng rưng nhìn anh.

Phó Lễ làm bộ như sắp rời đi, bé con lập tức hoảng lên, tay chân luống cuống bò về phía anh, liền bị anh cúi xuống ôm lấy.

Nụ cười của Phó Lễ không rõ rệt, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Khi bế bé lên lầu, cúi đầu nhìn thì thấy bé đã ngủ gục trong lòng.

Đường Vãn ngủ trưa dậy, buổi tối tinh thần rất tốt, chơi với con một lát, cho bé bú, chẳng bao lâu bé lại ngủ.

Đường Vãn nổi hứng lên, đi cân thử trọng lượng của mình. Sau khi bước xuống cân, cô rầu rĩ trở lại ôm lấy Phó Lễ, nói:

“Em tăng cân rồi, có phải trông không đẹp như trước nữa không?”

Phó Lễ vòng tay ôm eo cô, vòng eo ấy rõ ràng chẳng khác gì trước đây, vẫn nhỏ nhắn đến mức anh ôm gọn trong tay.

“Rất đẹp, còn đẹp hơn trước.” Anh mỉm cười, hôn lên môi cô, dỗ dành.

Cân nặng tăng thêm đều vào những chỗ khác. Mỗi lần cô động đậy trên người anh đều khiến anh bốc hỏa.

Chỉ một hơi thở cũng đủ khiến người loạn nhịp, anh say mê hôn lên đôi mắt xinh đẹp mị hoặc, đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương quyến rũ của cô.

Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống nơi khác… triền miên dịu dàng đến tận cùng.

Anh đối với cô càng lúc càng mất kiểm soát, gần như không còn chút tự chủ, tham lam đòi hỏi.

Khi bé con bốn tuổi, bé đã hiểu rất nhiều chuyện, là một cậu nhóc tinh quái. Về nhà họ Đường ăn Tết, bé cầm đầu bày trò, những đứa trẻ khác đều bị bố mẹ bắt được và mắng cho một trận, chỉ riêng bé cầm cây kẹo bông bước vào từ bên ngoài, liếc mắt nhìn mấy đứa kia một cái, mặt mũi vô tội đi ngang qua, sau đó ngả người vào lòng bà ngoại làm nũng.

Đường mẫu bị bé dỗ đến cười tít mắt, nhìn đồng hồ, xoa đầu bé hỏi:

“Bé cưng có đói chưa nào? Muốn ăn gì nào?”

Bé con giọng non nớt đáp:

“Con muốn ăn móng giò kho, thịt viên tứ hỷ, thịt hấp bột…”

“Còn cả đọt mây hấp nữa.” Giọng Phó Lễ vang lên, giọng nhàn nhạt.

Bé quay đầu lại thì thấy không biết từ khi nào Phó Lễ đã đến, rồi liếc sang trái, không thấy mẹ đâu, liền vội nói với bà ngoại:

“Bà ơi, không ăn đọt mây đâu!”

Phó Lễ lịch sự gật đầu với Đường mẫu:

“Mẹ, năm mới vui vẻ.”

Sau đó quay sang cậu nhóc:

“Qua đây.”

Bé con lập tức bị Phó Lễ xách đi.

Bé cảm thấy ba rất đẹp trai, nhưng có lúc cũng không đẹp tí nào, vì ba bắt nạt mẹ. Bé từng thấy trên cổ mẹ đầy vết đỏ, mắt cũng đỏ hoe. Nên bé lập kế hoạch báo thù thay mẹ, dù mỗi lần đều thất bại thảm hại.

Giờ thì bé con biết viết nhật ký rồi.

Ngày 14 tháng 9, nắng.

Hôm nay ba nghỉ phép, đi chơi với mẹ cả một ngày, không dẫn bé theo, bé rất tức giận, nhưng mẹ mua cho bé bộ xếp hình rất ngầu, nên bé không giận nữa.

Ngày 15 tháng 9, nắng.

Hôm nay lúc bé thức dậy, thấy mẹ trông rất mệt, khi bé hỏi mẹ có phải ba bắt nạt mẹ không, mẹ nói: “Không đâu, chỉ là hôm qua chơi mệt thôi.”

Hừ, bé không tin.

Tối bé định báo chù cho cho mẹ, nhưng ba lại biết lắp ghép mô hình tàu ngầm và cả tàu vũ trụ nữa, ba quá giỏi. Bé chỉ mải chơi với ba, quên mất báo chù cho mẹ. Nhưng lần sau bé sẽ nhớ. Hừ hừ.



Ngày 8 tháng 5, nắng.

Hôm nay bé học, thật sự cảm mấy bạn khác rất ngốc, nhưng ba nói: “Thật à? Mỗi bạn đều có điểm sáng đáng để học hỏi, con nên quan sát kỹ hơn.”

Mẹ nói: “Bé cưng à, không được coi thường người khác, phải biết khiêm tốn nhé.”

Bé nghe hiểu rồi, nhất định bé sẽ cố gắng làm như ba mẹ dạy!!

Ngày 31 tháng 5, mưa lớn.

Hôm nay trời mưa to lắm, bé không muốn mẹ tới đón, chỉ muốn ba thôi, nhưng mẹ cũng tới. Trong lòng bé dù rất vui, nhưng vẫn nói:

“Nếu lần sau mưa to như vậy thì mẹ đừng tới đón con nữa.”

Mẹ véo má và cười với bé, mẹ nói: “Bé cưng thương mẹ hả? Ngoan quá đi.”

Đương nhiên rồi, bé là bé ngoan nhất!

_____

Ngoại truyện nhỏ :

Lúc mới gả cho Phó Lễ, Đường Vãn phát hiện trong biệt thự Ngự Uyển có một căn phòng bí mật.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, một căn phòng trên tầng ba được khóa bằng mật mã, dường như còn được bảo mật hơn cả thư phòng của Phó Lễ.

Sau khi phát hiện, Đường Vãn nghi hoặc đi tới trước cửa phòng có khóa mã.

“Muốn vào xem thử không?” Giọng Phó Lễ vang lên từ phía sau.

Đường Vãn bị giật mình, quay đầu lườm anh một cái:

“Anh đi đứng không có tiếng, dọa người ta chết khiếp luôn đấy!”

Phó Lễ từ phía sau ôm eo cô, nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi.” Rồi nắm tay cô, dùng ngón trỏ của cô nhập mật mã là ngày sinh nhật cô.

Họ cùng bước vào, Đường Vãn liếc mắt đã thấy những bức ảnh treo trên tường, từ thời trung học đến đại học, là những tấm ảnh cô lên sân khấu nhận giải, được sắp xếp theo thứ tự thời gian. Trong ảnh, cô có khi mặt không biểu cảm, có khi thì tươi cười rạng rỡ.

Trên bàn đặt rất nhiều thứ: vô số ruột bút đã hết mực, vài chiếc cốc, dây buộc tóc, hoa tai, vòng cổ, dải ruy băng huy chương từng bị cô vô tình làm đứt…

Đường Vãn đưa tay ôm trán, không dám nhìn tiếp, cụp mắt khẽ nói:

“Anh bị điên à?”

Giọng Phó Lễ càng nhẹ hơn, từng chữ một:

“Lúc đó đúng là anh điên thật, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, chỉ là rất muốn làm thôi.”

Nên đúng là anh điên thật.

“Vãn Vãn, em sợ anh à?”

Đường Vãn quay người, vòng tay qua cổ anh, ngẩng mặt lên cười rạng rỡ, nói từng chữ chậm rãi:

“Em nhớ hồi đại học, có một năm em không đoạt huy chương bơi, rất buồn, năm sau anh liền đi thi bơi và tặng em huy chương vàng.”

Anh yêu cô sâu sắc, quan tâm đến sở thích và cảm xúc của cô, vì cô mà ghi nhớ suốt một năm trời.

“Phó Lễ, anh nghĩ em sợ anh sao?”

Phó Lễ nhìn cô chăm chú, trái tim như hóa thành nước.

...

Sau khi có bé con, không biết từ khi nào, 099 phấn khởi nói với cô:

[Giá trị hắc hóa bằng 0 rồi! Ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành rồi!]

Đường Vãn nhướng mày, hỏi:

[Vậy còn Đào Vũ Trì thì sao?]

[Chuyện vẫn như kịch bản gốc, anh ta nhảy việc, tự mở công ty, nhưng vì Phó Lễ trong lòng toàn là cô và bé cưng, nên không có sự lệ khí như trong nguyên tác, cũng chưa từng chèn ép hay trả đũa các thuộc hạ cũ.]

Đường Vãn mím môi cười, ngẩng đầu nhìn Phó Lễ đang chơi xếp hình với bé con.

Phó Lễ đúng lúc ấy quay đầu nhìn cô, ánh nắng rải xuống gương mặt điển trai, trong đôi mắt đen sâu thẳm tựa như có cả ngàn vì sao lấp lánh.
Một góc trong tim Phó Lễ như sụp xuống, mềm mại vô cùng.

Nhìn thấy ba mình cười, bé con bất chợt cũng cười theo, giơ tay lên định chạm vào mặt ba giống như hay chạm vào mẹ.

Phó Lễ đặt bé vào khu vực trò chơi cho trẻ nhỏ được bố trí trong phòng khách, nhìn bé bò quanh một lát, bò mệt rồi thì ngồi xuống tại chỗ, vươn hai tay về phía ba đang đứng, vừa gọi “a a” vừa đòi bế.

Phó Lễ quỳ một gối xuống, vỗ tay với bé:

“Tự bò qua đây nào.”

Bé con ngồi đó làm nũng, bĩu môi, mắt rưng rưng nhìn anh.

Phó Lễ làm bộ như sắp rời đi, bé con lập tức hoảng lên, tay chân luống cuống bò về phía anh, liền bị anh cúi xuống ôm lấy.

Nụ cười của Phó Lễ không rõ rệt, nhưng lại vô cùng dịu dàng. Khi bế bé lên lầu, cúi đầu nhìn thì thấy bé đã ngủ gục trong lòng.

Đường Vãn ngủ trưa dậy, buổi tối tinh thần rất tốt, chơi với con một lát, cho bé bú, chẳng bao lâu bé lại ngủ.

Đường Vãn nổi hứng lên, đi cân thử trọng lượng của mình. Sau khi bước xuống cân, cô rầu rĩ trở lại ôm lấy Phó Lễ, nói:

“Em tăng cân rồi, có phải trông không đẹp như trước nữa không?”

Phó Lễ vòng tay ôm eo cô, vòng eo ấy rõ ràng chẳng khác gì trước đây, vẫn nhỏ nhắn đến mức anh ôm gọn trong tay.

“Rất đẹp, còn đẹp hơn trước.” Anh mỉm cười, hôn lên môi cô, dỗ dành.

Cân nặng tăng thêm đều vào những chỗ khác. Mỗi lần cô động đậy trên người anh đều khiến anh bốc hỏa.

Chỉ một hơi thở cũng đủ khiến người loạn nhịp, anh say mê hôn lên đôi mắt xinh đẹp mị hoặc, đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương quyến rũ của cô.

Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống nơi khác… triền miên dịu dàng đến tận cùng.

Anh đối với cô càng lúc càng mất kiểm soát, gần như không còn chút tự chủ, tham lam đòi hỏi.

Khi bé con bốn tuổi, bé đã hiểu rất nhiều chuyện, là một cậu nhóc tinh quái. Về nhà họ Đường ăn Tết, bé cầm đầu bày trò, những đứa trẻ khác đều bị bố mẹ bắt được và mắng cho một trận, chỉ riêng bé cầm cây kẹo bông bước vào từ bên ngoài, liếc mắt nhìn mấy đứa kia một cái, mặt mũi vô tội đi ngang qua, sau đó ngả người vào lòng bà ngoại làm nũng.

Đường mẫu bị bé dỗ đến cười tít mắt, nhìn đồng hồ, xoa đầu bé hỏi:

“Bé cưng có đói chưa nào? Muốn ăn gì nào?”

Bé con giọng non nớt đáp:

“Con muốn ăn móng giò kho, thịt viên tứ hỷ, thịt hấp bột…”

“Còn cả đọt mây hấp nữa.” Giọng Phó Lễ vang lên, giọng nhàn nhạt.

Bé quay đầu lại thì thấy không biết từ khi nào Phó Lễ đã đến, rồi liếc sang trái, không thấy mẹ đâu, liền vội nói với bà ngoại:

“Bà ơi, không ăn đọt mây đâu!”

Phó Lễ lịch sự gật đầu với Đường mẫu:

“Mẹ, năm mới vui vẻ.”

Sau đó quay sang cậu nhóc:

“Qua đây.”

Bé con lập tức bị Phó Lễ xách đi.

Bé cảm thấy ba rất đẹp trai, nhưng có lúc cũng không đẹp tí nào, vì ba bắt nạt mẹ. Bé từng thấy trên cổ mẹ đầy vết đỏ, mắt cũng đỏ hoe. Nên bé lập kế hoạch báo thù thay mẹ, dù mỗi lần đều thất bại thảm hại.

Giờ thì bé con biết viết nhật ký rồi.

Ngày 14 tháng 9, nắng.

Hôm nay ba nghỉ phép, đi chơi với mẹ cả một ngày, không dẫn bé theo, bé rất tức giận, nhưng mẹ mua cho bé bộ xếp hình rất ngầu, nên bé không giận nữa.

Ngày 15 tháng 9, nắng.

Hôm nay lúc bé thức dậy, thấy mẹ trông rất mệt, khi bé hỏi mẹ có phải ba bắt nạt mẹ không, mẹ nói: “Không đâu, chỉ là hôm qua chơi mệt thôi.”

Hừ, bé không tin.

Tối bé định báo chù cho cho mẹ, nhưng ba lại biết lắp ghép mô hình tàu ngầm và cả tàu vũ trụ nữa, ba quá giỏi. Bé chỉ mải chơi với ba, quên mất báo chù cho mẹ. Nhưng lần sau bé sẽ nhớ. Hừ hừ.



Ngày 8 tháng 5, nắng.

Hôm nay bé học, thật sự cảm mấy bạn khác rất ngốc, nhưng ba nói: “Thật à? Mỗi bạn đều có điểm sáng đáng để học hỏi, con nên quan sát kỹ hơn.”

Mẹ nói: “Bé cưng à, không được coi thường người khác, phải biết khiêm tốn nhé.”

Bé nghe hiểu rồi, nhất định bé sẽ cố gắng làm như ba mẹ dạy!!

Ngày 31 tháng 5, mưa lớn.

Hôm nay trời mưa to lắm, bé không muốn mẹ tới đón, chỉ muốn ba thôi, nhưng mẹ cũng tới. Trong lòng bé dù rất vui, nhưng vẫn nói:

“Nếu lần sau mưa to như vậy thì mẹ đừng tới đón con nữa.”

Mẹ véo má và cười với bé, mẹ nói: “Bé cưng thương mẹ hả? Ngoan quá đi.”

Đương nhiên rồi, bé là bé ngoan nhất!

_____

Ngoại truyện nhỏ :

Lúc mới gả cho Phó Lễ, Đường Vãn phát hiện trong biệt thự Ngự Uyển có một căn phòng bí mật.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, một căn phòng trên tầng ba được khóa bằng mật mã, dường như còn được bảo mật hơn cả thư phòng của Phó Lễ.

Sau khi phát hiện, Đường Vãn nghi hoặc đi tới trước cửa phòng có khóa mã.

“Muốn vào xem thử không?” Giọng Phó Lễ vang lên từ phía sau.

Đường Vãn bị giật mình, quay đầu lườm anh một cái:

“Anh đi đứng không có tiếng, dọa người ta chết khiếp luôn đấy!”

Phó Lễ từ phía sau ôm eo cô, nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi.” Rồi nắm tay cô, dùng ngón trỏ của cô nhập mật mã là ngày sinh nhật cô.

Họ cùng bước vào, Đường Vãn liếc mắt đã thấy những bức ảnh treo trên tường, từ thời trung học đến đại học, là những tấm ảnh cô lên sân khấu nhận giải, được sắp xếp theo thứ tự thời gian. Trong ảnh, cô có khi mặt không biểu cảm, có khi thì tươi cười rạng rỡ.

Trên bàn đặt rất nhiều thứ: vô số ruột bút đã hết mực, vài chiếc cốc, dây buộc tóc, hoa tai, vòng cổ, dải ruy băng huy chương từng bị cô vô tình làm đứt…

Đường Vãn đưa tay ôm trán, không dám nhìn tiếp, cụp mắt khẽ nói:

“Anh bị điên à?”

Giọng Phó Lễ càng nhẹ hơn, từng chữ một:

“Lúc đó đúng là anh điên thật, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, chỉ là rất muốn làm thôi.”

Nên đúng là anh điên thật.

“Vãn Vãn, em sợ anh à?”

Đường Vãn quay người, vòng tay qua cổ anh, ngẩng mặt lên cười rạng rỡ, nói từng chữ chậm rãi:

“Em nhớ hồi đại học, có một năm em không đoạt huy chương bơi, rất buồn, năm sau anh liền đi thi bơi và tặng em huy chương vàng.”

Anh yêu cô sâu sắc, quan tâm đến sở thích và cảm xúc của cô, vì cô mà ghi nhớ suốt một năm trời.

“Phó Lễ, anh nghĩ em sợ anh sao?”

Phó Lễ nhìn cô chăm chú, trái tim như hóa thành nước.

...

Sau khi có bé con, không biết từ khi nào, 099 phấn khởi nói với cô:

[Giá trị hắc hóa bằng 0 rồi! Ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành rồi!]

Đường Vãn nhướng mày, hỏi:

[Vậy còn Đào Vũ Trì thì sao?]

[Chuyện vẫn như kịch bản gốc, anh ta nhảy việc, tự mở công ty, nhưng vì Phó Lễ trong lòng toàn là cô và bé cưng, nên không có sự lệ khí như trong nguyên tác, cũng chưa từng chèn ép hay trả đũa các thuộc hạ cũ.]

Đường Vãn mím môi cười, ngẩng đầu nhìn Phó Lễ đang chơi xếp hình với bé con.

Phó Lễ đúng lúc ấy quay đầu nhìn cô, ánh nắng rải xuống gương mặt điển trai, trong đôi mắt đen sâu thẳm tựa như có cả ngàn vì sao lấp lánh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play