Phó Lễ không đợi cô trả lời, nâng cằm cô lên, thấy trong mắt cô đọng sương nước, ngực anh khẽ nhói, giọng nói không tự chủ được mà dịu đi:

“Em đừng khóc, anh không hỏi nữa.”

Cô khẽ gật đầu, đưa tay dụi mắt.

Cổ tay bị anh nắm lấy, cúi đầu hôn đi giọt nước ở đuôi mắt cô.

“Để anh dọn, em đi xem tivi một lát đi.” Anh nói vậy.

Cô ngoan ngoãn xuống lầu. Phó Lễ thay ra bộ drap và chăn ga, dọn dẹp phòng thay đồ, treo quần áo trong vali lên. Chưa đến nửa tiếng sau anh đã xuống lầu.

Lúc dọn phòng khách, Phó Lễ rút ra bó hoa đã héo, đang định ném vào thùng rác cạnh bàn ăn thì bất ngờ thấy mấy tấm thiệp viết tay nằm dưới đáy.

Anh quỳ một gối xuống xem thử, chữ viết bay bướm, toàn là tiếng nước ngoài. Trong đó có hai tấm ghi chữ “Vãn” bằng tiếng Trung, tuy nét bút còn lạ lẫm nhưng rõ ràng là từng cố gắng luyện viết.

Phó Lễ không khách khí mà ném bó hoa vào thùng, che phủ luôn mấy tấm thiệp đó.

Có người theo đuổi Vãn Vãn của anh, cũng bình thường thôi. Trước kia cũng không ít, thời đại học là anh thấy nhiều nhất.

Mọi thứ đã dọn xong, chỉ còn mỗi con robot hút bụi đang lặng lẽ chạy quanh, căn hộ bây giờ hoàn toàn sáng sủa, sạch sẽ.

“Tối muốn ăn gì? Mình đi mua đồ ăn nha?” Phó Lễ ngồi xuống bên cạnh Đường Vãn hỏi.

“Được ạ.” Cô mỉm cười, “Chúng ta còn có thể đi dạo một vòng.”

Phó Lễ cũng cong môi cười nhạt.

Bên này trời lạnh hơn nhiều, ra đường phải quấn thật kín, còn đội mũ đeo găng tay. Cô và anh nắm tay đi dọc con đường ra khỏi khu căn hộ, hoàn toàn không ngờ chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt cô thôi đã có người nhận ra rồi.

“Vãn Vãn?” Một giọng nam gọi bằng tiếng Trung khá chuẩn, người đàn ông cầm theo túi nho đen, mặt đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng đi về phía Đường Vãn.

“Em về rồi à? Dạo này không thấy em, mấy hôm nay thế nào? Ổn chứ?” Người đàn ông có vẻ khá nhiệt tình, quan tâm hỏi han.

Đường Vãn nhớ anh ta là cư dân ở đây, trước kia cứ quấn lấy cô mãi nên lễ phép mà lạnh nhạt đáp:

“Em vẫn ổn cả. Trước đó em về nước kết hôn rồi, để giới thiệu một chút, đây là chồng em, anh ấy tên Phó Lễ.”

Vừa nói cô vừa nhìn sang Phó Lễ, ánh mắt cười cong cong.

Người đàn ông nghe vậy thì sững ra, liếc nhìn tay hai người đang nắm chặt.

“Chào anh, tôi là James.” Anh ta gật đầu với Phó Lễ, đánh giá anh một lượt.

Không nhìn kỹ thì thấy Phó Lễ khá cao, khí chất trầm ổn, mà nhìn kỹ thì… anh ấy và Đường Vãn đúng là xứng đôi thật.

“Chào anh.” Phó Lễ nhàn nhạt đáp lại.

James không nhìn Phó Lễ nữa, chỉ nhìn Đường Vãn hỏi:

“Sao em lại kết hôn đột ngột vậy? Có phải quá vội vàng không?”

Phó Lễ nhìn anh ta, khẽ cong môi, tiếp lời:

“Tôi và Vãn Vãn có hôn ước từ trước, không phải đột ngột gì cả.”

James thấy tiếc nuối, suy nghĩ một lúc rồi đưa túi nho trong tay cho Phó Lễ:

“Vãn Vãn thích ăn cái này, anh cầm về cho cô ấy nhé.”

Đường Vãn vừa thấy, mí mắt liền giật giật, lo lắng siết chặt tay Phó Lễ, sợ anh tức lên rồi động tay động chân.

Ai ngờ Phó Lễ lại bật cười, đôi mắt dài hẹp lạnh đi đôi chút:

“Anh giữ lại mà ăn, nhỡ đâu bị vứt vào thùng rác thì uổng.”

Đường Vãn vội nói:

“James, em muốn ăn gì thì chồng em sẽ mua cho em. Anh không cần phải tốn công. Bọn em còn có việc, đi trước nhé.”

Nói rồi, cô kéo Phó Lễ rời đi.

Ra xa rồi, vừa bước ra khỏi khu căn hộ, Đường Vãn quay đầu nhìn lại, thân ảnh James đã không còn.

“Hắn ở tòa nào?” Phó Lễ nghiêng đầu hỏi cô.

“Em đâu biết.” Đường Vãn nghi ngờ anh muốn đi tìm người ta tính sổ, đau đầu nói, “Người ở đây không dễ dây vào đâu, anh đừng bốc đồng.”

Phó Lễ mỉm cười lắc đầu, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Mấy kẻ quấn lấy cô mà không chịu buông tay, anh gặp cũng chẳng ít. Đối phó kiểu người này, anh không nhất thiết phải gây chuyện, cách còn nhiều lắm, khiến chúng ngoan ngoãn không khó.

Chỉ là công khai khiêu khích anh thế này… cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp.

“Anh đừng giận mà, có vài người như vậy đấy, tránh xa là yên.”

“‘Vài người’ là bao nhiêu người?” Trong thùng rác, mấy tấm thiệp kia rõ ràng không cùng một nét chữ.

Đường Vãn nhíu mày nghĩ một lát:

“Em không rõ nữa.”

Cô thực sự không nhớ. Trong khu căn hộ có, hình như ở tòa văn phòng nào đó cũng có.

Phó Lễ kéo khăn quàng cổ cho cô, băng qua đường, đến được trung tâm thương mại.

Tầng ba là khu rau củ tươi sống, hai người chọn vài món, rồi đi xuống lầu dưới dạo một vòng. Đem đồ bỏ vào xe do John lái đến, sau đó quay lại một trung tâm thương mại khác mua thêm quần áo, mỹ phẩm và đồ dùng hằng ngày như sữa tắm.

Trở về căn hộ, trời đã sẩm tối, tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Cô khom người, hốt một nắm tuyết nhỏ từ trên mũ áo mình, bất ngờ nhét vào cổ áo Phó Lễ, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy vào nhà.

Cổ anh mát lạnh, nhưng anh không có ý đuổi theo, cứ thong thả đi vào, cất thực phẩm vào chiếc tủ lạnh sạch bong vừa dọn.

Đường Vãn rón rén đứng ở cửa bếp, ló nửa cái đầu nhỏ ra nhìn lén anh.

Phó Lễ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tinh ranh sáng ngời của cô, anh lấy khăn tay sạch chậm rãi lau khô tay, cong môi cười:

“Nhìn gì thế? Lại đây giúp anh lắp cái lò vi sóng mới nhé?”

Thấy anh vẻ mặt vẫn như thường, cô đề phòng một lúc rồi cũng bước tới.

Vừa đặt lò vi sóng xong, cô liền bị anh giữ chặt, tay anh cũng nhanh chóng “bố trí” cô vào đúng vị trí. Một bàn tay lạnh buốt luồn vào áo cô từ eo, dọc lên trên.

Cô lạnh đến mức rùng mình, thét khẽ một tiếng, giọng mềm nhũn đến tận xương.

“Lạnh!” Cô lườm anh một cái.

“Lạnh à?” Phó Lễ bật cười, tay hơi siết lại, “Là ấm đấy.”

Đường Vãn lập tức cắn môi, nuốt lại tiếng rên, không dám cử động, chỉ đáng thương nhìn anh:

“Em sai rồi…”

Phó Lễ cười trong mắt:

“Là anh sai, tay anh lạnh, muốn nhờ Vãn Vãn sưởi ấm một chút.”

Cô không còn sức mà lườm anh nữa, chôn mặt vào cổ anh, má đỏ ửng, đầu óc như sắp mơ hồ.

Một lúc sau, anh cài lại nút áo cho cô, rồi bế cô xuống khỏi kệ.

Đường Vãn lập tức chạy đi. Hơi thở anh nóng rực, vậy mà vẫn nhịn được. Nhưng nghĩ vậy thì… tối nay cô thảm rồi.

Đêm xuống, hơi ấm từ lò sưởi lan tỏa khắp nhà. Anh đứng trước cửa sổ sát đất khen cô:

“Chỗ này không tệ chút nào, Vãn Vãn đúng là có mắt nhìn.”

Tay cô bị anh nắm lấy, không cách nào ngăn tiếng khóc bật ra nữa.

Trên thảm, trên sofa, anh cũng khen cô, đến cuối cùng cô chịu không nổi mà thiếp đi.



Hôm sau, tận trưa Đường Vãn mới tỉnh dậy. Toàn thân như rã rời, nằm lì trong chăn còn ngáp dài ngáp ngắn.

Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn với Phó Lễ. Anh vốn luôn bá đạo, chiếm hữu, nhưng lần này trong căn hộ này lại đặc biệt cuồng nhiệt hơn hẳn.

Cô nghĩ ngợi một lát, nhanh chóng hiểu ra, khẽ thở dài.

Đường Vãn dậy rửa mặt xong, vừa xoa cái eo nhức mỏi vừa đi xuống. Mới xuống được nửa cầu thang, Phó Lễ đã bước lên, dứt khoát bế ngang cô xuống.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play