Ra đến cửa mới biết bên ngoài lạnh đến mức nào. Đường Vãn vẫn còn nhớ đến mấy chậu hoa trong phòng kính nên đặc biệt chạy đi xem một chút.
Phó Lễ nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của cô, chau mày, bàn tay siết chặt.
Máy bay phải bay hơn sáu tiếng, vừa lên máy bay, Đường Vãn liền tháo khăn quàng cổ, tựa vào lòng Phó Lễ, ôm ipad xem phim cùng anh.
Sau khi máy bay hạ cánh, vừa ra khỏi sân bay, Phó Lễ nhận được một cuộc điện thoại, rồi dẫn Đường Vãn đi về phía cửa Bắc.
Từ xa đã có người đón họ, mặc bộ vest đen, dùng tiếng nước ngoài hỏi Phó Lễ:
“Xin hỏi có phải là ngài Phó và phu nhân không ạ?”
“Là chúng tôi.”
“Tôi là tài xế hai vị đã thuê, tôi tên là John.” John lấy giấy tờ tùy thân ra, “Xin hỏi hai vị muốn đến đâu?”
Phó Lễ nhìn về phía Đường Vãn, cô hiểu ý ngay:
“Chúng tôi đến khu căn hộ vườn Manis.”
Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, bầu trời xanh trong, Đường Vãn vừa đi vừa hỏi Phó Lễ:
“Anh đã mua xe ở đây rồi à?”
“Ừ, cần phải chuẩn bị một chút. Anh không điều người của chi nhánh bên này, thuê một người là đủ rồi.” Phó Lễ che đầu cho cô, để cô ngồi vào xe, sau đó cũng vào theo rồi đóng cửa lại. Nghiêng đầu nhìn cô, mắt mang ý cười nhàn nhạt:
“Nhưng nhà thì phải phiền Vãn Vãn rồi, anh quên mua mất.”
Đường Vãn trừng mắt nhìn người đàn ông miệng lưỡi trơn tru này. Quên á? Anh còn nhớ mua xe, nhớ thuê người, mà lại quên chuyện nhà sao?
Tất nhiên cô hiểu ý anh, cũng chẳng trách được anh.
Đến nơi, John hỏi thêm:
"Hai vị có cần mua thực phẩm hoặc dọn dẹp nhà cửa không? Giờ tôi có thể giúp luôn."
Khi Phó Lễ mở cửa xuống xe, giọng nhàn nhạt:
"Không cần đâu. Có chuyện gì khác tôi sẽ liên hệ. Hôm nay anh cứ ở dưới tầng chờ, tôi sẽ ra ngoài mua vài thứ."
Mấy chuyện này anh muốn tự mình làm.
John gãi đầu, nhìn Phó Lễ và Đường Vãn kéo vali đi vào thang máy trong tòa nhà, có hơi thắc mắc: cho nhiều tiền như vậy chỉ để anh ta lái xe thôi sao? Thế thì đúng là quá dễ kiếm rồi.
Nhưng anh ta ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, nghĩ lại cũng hợp lý thôi, người giàu ra tay rộng rãi một chút là chuyện bình thường. Khu căn hộ vườn Manis là một trong những khu căn hộ cao cấp hàng đầu ở đây mà.
Trên đường đi, Phó Lễ vẫn âm thầm quan sát xung quanh. Khi vào thang máy, anh nhìn Đường Vãn nhấn tầng 16.
Khu căn hộ có hai tòa thương mại và hai trạm tàu điện ngầm bên ngoài, giao thông rất thuận tiện. Đây là loại căn hộ thông tầng, xung quanh rất yên tĩnh, cách âm tốt, hệ thống an ninh ở cửa ra vào cũng khá tốt… Thang máy chỉ có các nút tầng số chẵn, không có tầng lẻ.
Ra khỏi thang máy, anh theo cô đến căn hộ số 1602, cũng nhận ra cứ hai tầng lại có hai căn.
Đường Vãn dùng vân tay mở khóa, còn ghi thêm vân tay anh. Nhưng trước khi mở cửa, cô hơi khựng lại, quay đầu liếc anh một cái.
“Sao vậy?” Phó Lễ hơi nhướng mày.
“Lúc em đi không dọn dẹp, bên trong chắc hơi bừa bộn.” Cô gãi gãi mặt, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Cô không gọi dịch vụ dọn dẹp, nên thời gian qua bên trong chắc chắn không ai dọn dẹp, cô cũng không nhớ nổi có để chồng chén bẩn không nữa.
“Để anh dọn.” Anh bật cười.
Đường Vãn mở cửa ra, phong cách chủ đạo bên trong là màu xanh nhạt tươi mát. Phó Lễ vừa bước vào đã nhanh chóng nhận ra đây là không gian của một cô gái độc thân sống một mình.
Tất cả đều là đồ dùng cá nhân của một người. Có bốn đôi dép—hai đôi mùa hè, hai đôi mùa đông—tất cả đều là cỡ chân của cô.
Đường Vãn hơi hối lỗi, ngẩng đầu nhìn anh:
“Em quên mất không có dép cho anh, chắc phải đi mua thôi.”
Phó Lễ rất muốn đi quanh xem thử một lượt. Đây là nơi cô sống ba năm anh đã bỏ lỡ. Khi anh đặt chân vào đây, bỗng có một ảo giác kỳ lạ như thể mình là kẻ xâm nhập muộn màng, cái cảm giác sai lệch ấy khiến anh vừa choáng váng vừa hưng phấn.
Anh cúi đầu nhìn cô, cố gắng dằn lại thứ tâm lý chiếm hữu có chút đáng sợ ấy.
Vốn dĩ định nhịn, nhưng khi ngón tay khẽ vuốt hai lần, lại nhịn không nổi nữa. Anh ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên tủ giày ngay cửa ra vào, cúi đầu hôn lên môi cô.
Từng dòng hưng phấn chạy khắp tim anh như thể đang hôn lên phiên bản của cô trong ba năm qua vậy.
Đến khi kết thúc nụ hôn, môi lưỡi cô đều tê rần, nhưng vẫn ôm lấy anh dịu dàng nói:
“Em đi cùng anh nhé?”
“Không cần, em cứ ở nhà đợi anh về.” Anh lau đi ánh nước trên môi cô, ánh mắt dịu dàng.
“Anh biết đường chứ?”
“Trên đường đến đây anh đã quan sát rồi, bên ngoài có trung tâm thương mại, đi mười phút là đủ.” Anh khẽ véo má cô, “Em cứ đợi ở nhà, đừng dọn dẹp gì cả.”
Lúc này bên đây đã hơn ba giờ chiều, còn kịp chuẩn bị bữa tối nên không cần vội. Anh mua vài thứ cần thiết, quay lại mở cửa, hơi ấm từ máy sưởi bên trong lập tức bao phủ. Và điều đầu tiên anh thấy chính là cô khoảnh khắc đó khiến anh cảm thấy thỏa mãn không gì diễn tả nổi.
Anh đổi giày, vòng tay ôm cô rồi đi vào trong.
Mỗi một ánh nhìn anh đều quan sát cẩn thận từ tấm thảm trắng trải trên sàn gỗ, chiếc khăn trải bàn phủ đầy bụi, đến chiếc đồng hồ hình mèo treo tường đang vẫy đuôi.
Anh như một kẻ xâm nhập thận trọng, lặng lẽ khám phá mọi ngóc ngách.
Đường Vãn hoàn toàn không để ý, vẫn cười tươi như hoa:
“May quá không có chén dĩa chưa rửa, nếu không chắc hôi chết!”
“Em vẫn tự nấu ăn à?” Phó Lễ hỏi, ánh mắt thu về từ phòng khách, dắt tay cô vào bếp.
“Không đâu, lâu lâu mới nấu, cũng chẳng ngon lắm.” Cô bĩu môi, như đang chê trách tay nghề của mình.
Phó Lễ nhìn từng góc một, ánh mắt dừng lại trên chiếc lò vi sóng, trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:
“Vãn Vãn, cái lò vi sóng này nên vứt đi rồi.”
“Hả?” Đường Vãn bước qua xem, bên trong là thứ gì đó không rõ hình dạng, đã biến thành khối đen sì không xác định.
Phó Lễ kéo tay cô, nhẹ giọng:
“Vãn Vãn, dẫn anh lên tầng hai được không?”
Đường Vãn lập tức bị phân tâm, kéo anh ra ngoài, đi lên cầu thang xoắn.
Vì là căn hộ hai tầng nên tầng hai có trần cao bằng tầng một.
Phó Lễ liếc qua phòng thay đồ lộn xộn, chăn mền chưa gấp, đống dây dợ chằng chịt dưới bàn máy tính. Tầng hai còn bừa bộn hơn cả phòng khách tầng một.
Anh lặng lẽ đi một vòng quanh tầng hai, vẻ mặt không biểu hiện gì rõ ràng. Quay đầu lại, đã thấy Đường Vãn đang loay hoay muốn gấp chăn.
Anh bước tới ngăn cô lại, cô nói:
“Bừa quá nên em dọn chút.”
“Để lát nữa anh dọn.” Anh thở dài, kéo cô vào lòng, ôm lấy sau gáy cô, khẽ áp mặt vào trán cô. Ánh mắt đen như mực, đầy cảm xúc không tên.
Một lúc sau, giọng anh khàn khàn vang lên:
“Vãn Vãn, rõ ràng không biết chăm sóc bản thân, sao lại tự mình chạy ra nước ngoài sống chứ?”
Cô khác anh là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, được cả nhà yêu thương nâng niu. Đôi tay trắng nõn đó chỉ dùng để chơi piano, chưa từng phải làm việc nhà, càng không biết nấu ăn. Vậy mà sống một mình nơi đất khách, chỉ cần nhìn căn nhà này là đủ hiểu cuộc sống ba năm qua lộn xộn đến mức nào.
Đường Vãn không biết phải trả lời anh ra sao.
Vì với sự nhạy bén của anh, tất nhiên đã nhận ra việc cô tự ra nước ngoài sống ba năm là chuyện rất bất thường.
Nhưng cô không thể nói với anh được rằng chính là cốt truyện ép cô phải “out game”, buộc phải rời đi. Ba năm sống ở nước ngoài ấy, đến cả cô cũng chẳng hiểu mình đã sống thế nào.