Đường Vãn chớp mắt mấy cái. Địa điểm là cô chọn, thời gian cũng là cô định.

Cô dùng sức kéo tay muốn kéo Phó Lễ ngã xuống giường, đối phương lại đứng yên bất động, cúi mắt nhìn cô, cười khẽ, nhướng mày.

Cô mở to đôi mắt long lanh, trừng mắt lườm anh, lại dùng sức thêm lần nữa, vẫn không kéo nổi.

Mắt Phó Lễ càng thêm thâm sâu, trong đáy mắt còn mang theo ý cười, nhẹ giọng nói:

“Vãn Vãn, anh còn chưa tắm.”

Mặt cô ửng đỏ, cắn môi dưới:

“Anh nghĩ gì vậy chứ! Em chỉ muốn anh nằm xuống một lát, em có chuyện muốn bàn với anh, cứ ngửa cổ nhìn anh như này mỏi lắm!”

Phó Lễ nắm lấy bàn tay đang đặt ở eo anh của cô, ấn cô nằm xuống giường, đè lên người cô, trước tiên hôn lên mí mắt cô một cái rồi mới nhẫn nại nói:

“Bàn gì nào? Nói nhanh đi.”

Đường Vãn đẩy anh ngã ra, nằm bò trên ngực anh, đôi mắt xinh đẹp đầy mê hoặc nhìn anh chằm chằm:

“Em hỏi trước, dạo này anh có dự án lớn nào phải xử lý không? Có rảnh không?”

“Dự án lớn nhất của anh chính là em.” Đôi mắt đen dài hẹp của Phó Lễ khóa chặt lấy cô, trong mắt là sự chuyên chú và trầm tĩnh đầy mê hoặc, giọng nói vừa nghiêm túc vừa dịu dàng như thôi miên.

Đường Vãn không phòng bị bị câu nói nghiêm túc đó của anh chọc trúng tim, tim như đập mạnh một cái, một khoảnh khắc rung động bất ngờ.

Cô mím môi, khóe miệng không kiềm được cong lên, áp mặt vào cổ anh cọ nhẹ một lúc.

Phó Lễ không nhịn được thở hắt ra một hơi, một tay vuốt ve sau gáy cô, giọng khàn khàn dịu dàng dỗ dành:

“Bảo bối, rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Nói nhanh đi.”

Đường Vãn ngẩng đầu nhìn anh:

“Nếu công ty anh có thể sắp xếp được, em muốn vài ngày nữa sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Em còn muốn đổi địa điểm nữa. Hay mình đến La Leya đi?”

Phó Lễ nghe đến “La Leya”, hơi kinh ngạc, chăm chú nhìn cô:

“Anh nghe theo em. Nhưng Vãn Vãn, có ai nói gì với em không? Sao đột nhiên muốn đến La Leya?”

“Không có ai cả.” Đường Vãn hôn nhẹ lên khóe môi anh, ánh mắt tối xuống một chút:

“Em biết dạo này anh hay đến đồn cảnh sát. Anh không nói em cũng đoán được là anh đang bàn chuyện của Tiêu Nguyệt Tình. Cô ta nhất định đã chạy đến La Leya rồi.”

“Vậy ai nói với em?” Ánh mắt Phó Lễ trở nên sâu thẳm:

“Chuyện này anh không muốn em lo. Anh cũng không định đích thân sang đó, đã cho người đến đưa cô ta về rồi.”

Vì Tiêu Nguyệt Tình trốn ra nước ngoài nên cảnh sát không thể trực tiếp ra tay, Phó Lễ mới ra mặt. Hôm qua anh đã cho người đi, rất nhanh sẽ đưa Tiêu Nguyệt Tình về giao cho cảnh sát.

Đường Vãn nhẹ nhàng nói:

“Không ai nói với em cả. Em nói thật một chuyện—La Leya chính là nơi em sống ba năm khi ra nước ngoài. Tiêu Nguyệt Tình trốn đến đó, chắc tưởng chỗ đó rất an toàn, nghĩ rằng anh sẽ không tìm ra.”

Phó Lễ khựng lại một lúc, siết chặt eo cô, trầm mặc một lát rồi mới dịu giọng nói:

“Thì ra là vậy.”

La Leya—một thành phố nước ngoài khá nổi tiếng, cô từng ở đó, vậy mà anh tìm cô suốt ba năm vẫn không tìm được.

Đường Vãn biết anh đang nghĩ nhiều, liền hôn lấy đôi môi mỏng của anh, muốn anh đừng suy nghĩ nữa. Cô còn chuyển chủ đề:

“Vậy mấy ngày nữa mình đi La Leya nha. Phía Bắc có thể trượt tuyết đó. Anh cũng không biết trượt đúng không? Mình cùng học nha.”

“Ừm.” Phó Lễ khép mắt, cong môi cười:

“Vậy thì đi thôi. Anh muốn đến xem nơi em từng sống.”

Anh đối diện với ánh mắt dò xét của cô, xoa đầu cô, giọng nhẹ như gió xuân:

“Được rồi, anh biết mọi chuyện đều đã qua. Giờ em ở bên anh, anh chỉ muốn đi nhìn thử… cuộc sống của em trong ba năm qua.”

Anh muốn đi, để nhìn lại ba năm mà anh đã bỏ lỡ cô.

Đường Vãn gật đầu thật mạnh, nâng mặt anh lên, nở nụ cười rạng rỡ.

Giọng Phó Lễ dịu dàng, như dỗ dành:

“Vậy, bảo bối, chuyện nói xong rồi chứ?”

“Ừm!” Cô vẫn còn vui mừng lộ rõ trên mặt.

Người thợ săn nhẫn nại ôm lấy con mồi của mình, sải bước bế cô vào phòng tắm.

“Em tắm rồi mà!” Cô giãy nhẹ mấy cái.

“Thì tắm cùng anh.”

Trong một ngày, Phó Lễ đã xin nghỉ xong, xử lý mọi việc quan trọng, rồi bắt đầu thu dọn hành lý cho chuyến nghỉ dưỡng.

Đường Vãn nói muốn trượt tuyết, mà La Leya đúng vào mùa tuyết rơi dày. Những trang phục giữ ấm cồng kềnh có thể mua ở đó, hiện tại anh chỉ thu dọn những món cơ bản.

Hai vali không nhiều lắm. Đường Vãn còn cố ý không mang theo mỹ phẩm hay đồ chăm sóc da quen dùng, vì nghĩ đến đó mua cũng tiện.

Tối hôm trước ngày khởi hành, cô gọi điện thoại cho ba mẹ. Quay đầu lại đã thấy Phó Lễ cũng đang gọi điện.

Phó Lễ đứng trên ban công, dáng người cao ráo, ngón tay gõ nhẹ lên lan can, mắt không biểu cảm.

Đầu dây bên kia nói:

[Tiêu Nguyệt Tình đã bị đưa về rồi. Vừa được áp giải đến đồn. Theo như yêu cầu của ngài, chúng tôi đã mạnh tay, cô ta… có vẻ sắp điên rồi.]

Phó Lễ:

“Biết rồi.”

Vậy là đủ. Anh cũng không muốn tự mình đi gặp người khiến mình chán ghét.

“Không lạnh à?” Giọng Đường Vãn vang lên sau lưng, nhẹ nhàng, mang theo vị ngọt khiến người ta đắm chìm như thường lệ.

Phó Lễ cúp máy, quay người ôm lấy cô gái đang dựa vào cửa sổ:

“Vẫn ổn. Sao lại không vào phòng? Bên ngoài lạnh.”

Đường Vãn chớp mắt, rõ ràng anh vừa nói không lạnh, thế mà bây giờ lại nói lạnh hiểu rồi, anh sợ cô lạnh.

“Mẹ em nói muốn nói chuyện với anh một chút.” Cô đưa điện thoại cho anh.

Phó Lễ ôm cô vào phòng, một tay cầm điện thoại trò chuyện với mẹ Đường Vãn.

Đường mẫu: 

[Vãn Vãn ham chơi, con để ý nó chút, đừng để chơi quá đà. Bên đó lạnh, cẩn thận nó bị cảm.]

“Con biết rồi, mẹ yên tâm.” Bây giờ anh đã có thể gọi ba mẹ vợ là ba mẹ thật rồi.

[À đúng rồi, ở La Leya có hòa nhạc và kịch rất nổi tiếng. Mẹ có mấy tấm vé, con đưa Vãn Vãn đến xem nhé.]

Phó Lễ vội đáp:

“Mẹ, không cần đâu, con có vé rồi.”

Nói chuyện xong, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lật chăn trèo lên giường. Đường Vãn nghiêng người qua anh định lấy lại điện thoại.

Phó Lễ tắt đèn, kéo cô vào lòng, đắp chăn lên người hai người, hơi thở của anh vây lấy cô, cười khẽ:

“Không được chơi nữa, mai bay sớm.”

Như vậy vừa hay đến đó là buổi chiều, có thể thong thả ăn tối, ngủ một giấc ngon lành.

Cô không chịu yên, vặn vẹo người:

“Em chỉ muốn xem mấy giờ rồi.”

“Mười hai giờ.”

“Xạo!” Cô bật cười, trong bóng tối, đôi mắt cong cong như trăng non.

“Được rồi, tám giờ.” Anh bỗng đổi đề tài:

“Làm đến mười hai giờ thì sao?”

Mắt cô mở to:

“Không được!”

“Anh không được?”

“Là em! Em không được!” Cô vội vã nói:

“Em buồn ngủ rồi!"

“Ừm.”

Anh vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt điển trai tràn ngập ý cười dịu dàng.

Tối hôm đó trời mưa, sáng hôm sau nhiệt độ hạ thấp. Phó Lễ dậy đúng giờ, nhìn nhiệt độ phòng rồi chỉnh lên hai độ.

Đường Vãn dậy ăn sáng xong, mặc chiếc áo lông vũ anh chuẩn bị cho, quàng khăn len caro đỏ đen, đi đến cửa thay giày bốt cao cổ. Quay đầu lại thấy Phó Lễ, cô liền lấy chiếc khăn len giống hệt, mỉm cười quàng lên cho anh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play