Đường Vãn lập tức đứng dậy khỏi đùi anh, vành tai ửng hồng, trừng mắt nhìn anh:

“Em mới vừa nói với anh mấy hôm trước, anh quên rồi à?”

Phó Lễ mắt đen ánh ý cười, che giấu vẻ xâm lược trong đáy mắt:

“Không quên.”

Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô thật lâu, rồi nói:

“Hôm trước dọa em sợ rồi, anh không dám nữa. Chúng ta ra ngoài ăn, được không?”

Cô bị hôn đến choáng váng, ngoan ngoãn gật đầu.

Tan làm, vừa lên đến tầng hai của nhà hàng, [Ký chủ, nữ phụ Tiêu Nguyệt Tình đang đi theo hai người, cũng đến đây rồi.] 099 lên tiếng cảnh báo.

Đường Vãn nhíu mày:

[Cô ta chắc chắn là muốn tìm tôi.]

Cô khẽ cong môi:

[Cũng đúng thôi, mất tôi rồi thì chẳng còn mối quan hệ nào để dựa, chẳng ai nói cho cô ta biết ngày cưới của tôi và Phó Lễ. Nhưng cô ta lại nóng ruột muốn ngăn cản… nên mới đến tìm tôi chứ gì?]

Vậy thì, cô cũng không ngại cho đối phương một cơ hội.

Đang ăn dở bữa, Đường Vãn đứng dậy đi vệ sinh. Vừa vào, Tiêu Nguyệt Tình đã lập tức bước theo sau, còn đóng cửa toilet nữ lại.

Đến nước này thì Phó Lễ cũng không thể vào theo được nữa.

Đường Vãn khoanh tay, đứng trước bồn rửa mặt nhìn cô ta, nhướng mày hỏi:

“Cô tìm tôi?”

Trên mặt Tiêu Nguyệt Tình nở nụ cười:

“Vãn Vãn, hôm nay tớ tình cờ cũng đến nhà hàng này ăn. Vừa nãy thấy cậu, lại nhớ đến chuyện trước kia, nên muốn đến xin lỗi.”

Đường Vãn phì cười, chỉ vào cánh cửa bị đóng lại:

“Cô xin lỗi mà hành động kỳ lạ vậy sao?”

Tiêu Nguyệt Tình chịu không nổi nụ cười mỉa mai của cô, sắc mặt dần sa sầm, không giả vờ nữa:

“Đường Vãn, tôi đến là muốn nói với cô một chuyện. Vì Phó Lễ nên tôi không thể gọi điện hay nhắn tin cho cô được.”

“Ồ, vậy cô muốn nói gì?”

Tiêu Nguyệt Tình tiến lên hai bước, ánh mắt trở nên hung ác, đột ngột giơ tay, dùng một mảnh vải trắng che lên mặt Đường Vãn.

Nhưng Đường Vãn từ đầu đã chú ý đến hành động của cô ta, được 099 nhắc nhở nên lập tức túm lấy cổ tay đối phương, hất mảnh vải xuống đất.

Không chút do dự, Đường Vãn vung tay tát hai cái, giọng gay gắt:

“Tôi đã nói rồi, đừng tưởng tôi còn dễ lừa như trước. Cô nghĩ tôi ngu sao? Còn dám tấn công từ phía trước, ít nhất cũng nên đánh lén từ sau lưng, thì may ra còn có chút phần thắng!”

Tiêu Nguyệt Tình bị tát đến hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó mặt mày vặn vẹo, túm lấy hai vai Đường Vãn, ấn cô vào cạnh bồn rửa:

“Đường Vãn, con tiện nhân này!”

Tiêu Nguyệt Tình giơ cao tay định tát, Đường Vãn không né, mà nhanh miệng nói:

“Tôi biết cô là con ruột của bác Phó!”

“Cái gì?” Đồng tử Tiêu Nguyệt Tình lập tức co rút, sợ hãi đến cực điểm.

Lúc cô ta còn ngây người, Đường Vãn lập tức đẩy mạnh cô ra, xoa xoa thắt lưng bị va đập đau điếng.

Cô tỏ vẻ rất hứng thú ngắm biểu cảm của đối phương, nghiêng đầu cười cười:

“Sao không nói gì nữa? Sao không đánh tôi nữa?”

Tiêu Nguyệt Tình cố gắng giữ bình tĩnh, phản bác:

“Cô vừa mới nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”

“Tôi nói là, bên ngoài cô là con riêng của mẹ kế, nhưng thực ra là con ruột bác Phó. Mấy năm nay các người giấu giếm không cho ai biết, chính là vì sợ Phó Lễ phát hiện ra, sợ anh ấy sẽ truy lùng từng người một!”

Đường Vãn từ từ tiến đến gần Tiêu Nguyệt Tình lúc này đang hoảng loạn, giọng cô mềm mại:

“Cô là quân bài cuối cùng của bác Phó, tôi nói đúng không?”

Quả thật Tiêu Nguyệt Tình và nhà họ Phó đã che giấu chuyện năm xưa rất kỹ, không để lộ ra ngoài. Nhưng lại không ngờ cô có 099 tiết lộ cốt truyện thế giới.

Sắc mặt Tiêu Nguyệt Tình tái nhợt, nhưng trong mắt đầy tia máu:

“Không phải! Cô nói bậy!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play