Đường Vãn khẽ cong môi:

“Cô còn cứng miệng à? Vậy tôi nói thêm chút nữa nhé. Các người không dám để Phó Lễ biết, là vì sợ anh ấy sẽ ra tay với đám con riêng của nhà họ Phó. Các người sợ ngay cả con át chủ bài như cô cũng bị anh ấy đuổi ra nước ngoài, sợ Phó Lễ thật sự trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó thị, nên mới giấu diếm lâu đến vậy. Bí mật này, ngoài bác Phó, cô, và mẹ cô ra—không có người thứ tư biết.”

“Vậy tại sao cô lại biết?” Tiêu Nguyệt Tình run rẩy tay, dường như đang do dự không biết có nên bóp chết Đường Vãn ngay tại chỗ hay không. Bí mật này, tuyệt đối không thể để người thứ tư biết.

Đường Vãn nhún vai, thản nhiên đáp:

“Trong các người có người sơ hở, trùng hợp bị tôi phát hiện thôi.”

“Không thể nào!” Cô ta phản bác ngay lập tức.

“Tùy cô có tin hay không.” Đường Vãn cười tươi rói.

“Dù sao thì, tôi biết hết rồi. Tôi còn biết mấy tấm ảnh cô gửi cho tôi ba năm trước đều là giả. Cô tỉ mỉ dựng nên, mục đích là để ngăn cản tôi kết hôn với Phó Lễ, củng cố thế lực phía sau lưng anh ấy. Dĩ nhiên, cũng vì cái lòng đố kỵ nực cười của cô.”

Gương mặt Tiêu Nguyệt Tình hiện lên vẻ độc ác và giễu cợt:

“Nhưng ba năm trước, chỉ vì nhìn thấy mấy bức ảnh, không liên lạc được với Phó Lễ ngay, cô đã tin là anh ta phản bội mình. Đường Vãn, chuyện này suy cho cùng là do cô không đủ tin tưởng anh ta, là cô--”

Chát!

Đường Vãn lại tát cô ta thêm một cái, ánh mắt lạnh thấu xương:

“Tôi thừa nhận năm đó là do tôi không đủ tin tưởng anh ấy, không cần cô lên lớp!”

Hai bên má Tiêu Nguyệt Tình đều sưng vù, không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Đường Vãn.

Đường Vãn nhướng mày:

“Cô dám đánh tôi? Thì đánh đi.”

Cô hất tay cô ta ra, liếc nhìn bàn tay đang run rẩy của đối phương, chậm rãi nói:

“Cô mà đánh tôi một cái, tôi sẽ lập tức nói hết kế hoạch của các người cho Phó Lễ. Đến lúc đó, cô muốn bị đuổi ra nước ngoài hay ra đường quét rác, tùy cô chọn.”

Tiêu Nguyệt Tình nghĩ đến mấy đứa con riêng cùng cha khác mẹ đã bị Phó Lễ đè ép suốt năm năm trời đến mức phải rời khỏi đất nước, không khỏi rùng mình.

Cô ta biết, mình tiêu rồi. Đường Vãn biết chuyện, chẳng khác nào Phó Lễ cũng biết. Ngày tháng yên ổn của cô ta đến đây là hết.

Tiêu Nguyệt Tình chặn Đường Vãn lại, không cho cô rời đi:

“Cô có muốn biết không, bí mật mà Phó Lễ dùng để uy hiếp tôi, không cho tôi nói ra là gì?”

“Có liên quan đến tôi?” Ánh mắt Đường Vãn trầm xuống.

Thấy cô có hứng thú, Tiêu Nguyệt Tình liền sốt sắng nói:

“Đúng, là bí mật rất quan trọng liên quan đến cô. Chúng ta giao dịch thế này cô đảm bảo không nói thân phận tôi cho Phó Lễ, tôi sẽ nói cho cô biết bí mật đó.”

“Được, tôi đồng ý.” Đường Vãn gật đầu ngay lập tức.

Dù sao cô vốn đã không định nói thẳng với Phó Lễ, cô sẽ để anh tự mình điều tra ra.

Tiêu Nguyệt Tình nghi hoặc nhìn cô, chốc lát sau mới ghé sát lại, thì thầm:

“Tôi thấy một văn kiện… trong văn phòng của Phó Lễ…”

Đường Vãn nghe đến đây, đột nhiên sững sờ, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô toàn thân run rẩy.

“Bên trong là kế hoạch chi tiết thu mua Đường thị…”

“Phó Lễ rất kiên nhẫn, anh ta đã dành mấy năm để tăng cường hợp tác với Đường thị. Chỉ cần anh ta rút khỏi dự án mới, chuỗi vốn của Đường thị sẽ lập tức đứt một phần ba, rồi anh ta sẽ triển khai bước tiếp theo…”

“Nếu nhà họ Đường sụp đổ, cô chắc chắn sẽ trở về. Đến lúc đó, trong tay Phó Lễ có đầy đủ điểm yếu để mặc cả với cô. Cô hiểu rồi chứ? Anh ta muốn bằng mọi giá đưa cô quay lại bên cạnh mình.”

Đường Vãn biết Phó Lễ là phản diện, ra tay với kẻ địch không hề nương tay. Nhưng cô chưa từng cảm nhận rõ ràng như lúc này.

Nếu như… nếu như dao của Phó Lễ thật sự đang hướng thẳng về phía cô—

Thì đúng là… lạnh đến tận đáy lòng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play