Sau khi tiễn Phó Lễ rời đi, Đường Vãn quay lại, khoác tay Đường phụ hỏi:

“Ba, sao ba lại nói anh ấy như vậy?”

Giọng Đường phụ trầm xuống:

“Con tưởng ba nói linh tinh à? Con có biết dạo gần đây cậu ta đã làm những gì không?”

“Gì cơ?”

“Cậu ta ép ba mình đi triệt sản, đẩy ông ấy sang chi nhánh, một phần cổ phần cũng không cho. Còn đem mấy đứa con riêng của ông ta đàn áp đến không ngóc đầu lên nổi, ba đứa thì bị ép ra nước ngoài, trong đó có hai đứa…”

Đường phụ tặc lưỡi một tiếng, “…đi quét rác đấy.”

Hiện tại đến cả chuyện cưới xin cũng không cho ba mình can dự, Phó Lễ tuyệt tình đến mức nào rồi?

Giới thượng lưu không ai dám bàn luận chuyện của Phó Lễ, nên những việc này không mấy ai biết, nhưng Đường phụ thì biết rõ.

Mà đó vẫn chưa phải tất cả Phó Lễ đối phó người ngoài cũng độc ác, chỉ là những điều đó không cần kể cho cô nghe.

Người đàn ông tàn nhẫn như vậy lại nhắm vào cây cải trắng nhà họ Đường bọn họ, một lòng muốn đào gốc đem đi trồng. Mười năm nay cũng không buông. Bọn họ từng muốn cản, nhưng cô đã nhận định là người đó rồi, thì cũng đành bó tay.

Đường Vãn nghe vậy, lập tức nhớ tới đoạn cốt truyện mà 099 từng cho cô xem.

Phó Lễ từng ra tay thu dọn tất cả những đứa con riêng của nhà họ Phó dám tranh cổ phần, suýt nữa thì tiễn người ta về gặp tổ tiên.

Nói đến đám con riêng nhà họ Phó, thật ra vẫn còn một người chưa bị xử lý, giờ vẫn đang rón rén lên kế hoạch.

Đường Vãn nghĩ tới đây, trong lòng như có điều suy tính. Hôm sau liền đến tòa nhà tập đoàn của Phó Lễ.

Cô không thể nói thẳng cho Phó Lễ biết, phải để anh tự điều tra ra mới được.

Nhưng muốn để anh điều tra ra, cô cần thời gian sắp xếp.

Đường Vãn lên tới tầng 30, vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen đang rón rén đi theo Phó Lễ, còn nghe thấy ông ta nói:

“Tổng giám đốc tại sao lại điều chuyển Đào Vũ Trì sang chi nhánh ạ? Việc này quá bất ngờ, bên bộ phận kỹ thuật chưa chuẩn bị được gì cả, dự án hiện tại không thể thiếu cậu ấy. Tổng giám đốc có thể…”

Đường Vãn chớp mắt mấy cái, đi theo họ vào văn phòng tổng giám đốc.

Giám đốc kỹ thuật vẫn cố gắng cầu xin:

“Tổng giám đốc, ngài có thể để cậu ấy ở lại thêm một thời gian không? Chờ dự án hoàn thành xong, rồi ngài xem lại thành tích của cậu ấy rồi quyết định giữ hay không. Cậu ấy thực sự là một nhân tài hiếm có.”

Phó Lễ ngồi vào chiếc ghế lớn, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Vãn bước vào. Anh lập tức đứng dậy, vòng qua người giám đốc kỹ thuật, đi tới nắm lấy tay cô.

Đường Vãn thuận thế hỏi:

“Anh thấy Đào Vũ Trì làm không tốt chỗ nào sao?”

Phó Lễ hơi ngừng lại, ánh mắt đen sẫm:

“Không có.”

Cô mím môi, dò hỏi:

“Anh tức giận vì cậu ta chọc giận anh à?”

Không thể nào, chẳng lẽ nhân vật nam phụ và phản diện đã bắt đầu có xung đột sớm vậy rồi sao?

“Cũng không có!”

Phó Lễ né tránh ánh mắt cô, cố nén sự chiếm hữu không ngừng trỗi dậy trong lòng, quay sang giám đốc kỹ thuật:

“Báo lại với bên nhân sự, chuyện điều chuyển cậu ta tạm dừng.”

“Dạ!”

Giám đốc hói đầu lập tức vâng lời, trước khi rời đi còn cảm kích liếc nhìn Đường Vãn một cái.

Cửa đóng lại, Đường Vãn quan sát nét mặt Phó Lễ, ôm lấy cổ anh, ngồi hẳn vào lòng anh, mỉm cười hỏi:

“Sao tự nhiên không vui thế? Anh không hài lòng về Đào Vũ Trì sao?”

“Vãn Vãn quen cậu ta à?”

Phó Lễ chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

“Không quen.”

Cô nghiêng đầu.

Hiện tại cô đúng là không quen Đào Vũ Trì, chỉ biết đến từ cốt truyện mà thôi.

Phó Lễ vòng tay ôm lấy eo cô, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên chút ý cười:

“Vậy thì đừng nhắc đến cậu ta nữa.”

Anh đổi chủ đề rất nhanh, rõ ràng là cố tình khiến cô ngừng đào sâu:

“Tối nay em muốn ăn gì? Anh về nấu cho em nhé.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play