“Trước kia là do tớ nhìn người không tốt.” Đường Vãn cụp mắt xuống. Thật ra, mối quan hệ giữa cô và Tiêu Nguyệt Tình luôn bị kịch bản thao túng, trước đây cô chẳng khác gì một đứa ngốc bạch ngọt.

“Vãn Vãn à, dù sao Tiêu Nguyệt Tình cũng là em gái nuôi của Phó Lễ, cậu đuổi cô ta như vậy…” Có người ghé đến bên tai cô, khẽ hỏi.

Đường Vãn đưa cho cô bạn một ánh mắt trấn an:

“Đừng lo, Phó Lễ chắc chắn sẽ không có ý kiến đâu.”

Nói đến đây, ánh mắt cô thoáng hiện lên chút khác thường, nuốt xuống lời còn dang dở.

Buổi tụ họp kéo dài đến chạng vạng, bạn bè lần lượt rời đi. Đường Vãn bước ra sân trước biệt thự, vừa gọi điện cho tài xế gia đình xong, ngẩng đầu lên thì—

[Báo động! Ký chủ, mau lùi lại! Là Tiêu Nguyệt Tình!] 099 đột ngột cảnh báo.

Đường Vãn lập tức lùi về sau, nhưng vẫn không kịp. Tiêu Nguyệt Tình trong nháy mắt lao về phía cô, suýt nữa đụng trúng—thế nhưng ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người từ phía sau cô lao đến, tung một cú đá mạnh vào Tiêu Nguyệt Tình.

Tiêu Nguyệt Tình bị đá bay ra, ngã xuống đất ôm bụng r*n rỉ đau đớn.

Đường Vãn bị hai lần biến cố dọa sợ đến đờ người, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã rơi vào một vòng tay quen thuộc.

“Vãn Vãn, em không sao chứ?” Người tung cú đá chính là Phó Lễ. Anh xoay Đường Vãn trong lòng lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân.

Trái tim Đường Vãn cũng bình tĩnh lại theo. Cô khẽ cười với anh:

“Em không sao.”

Người thật sự có chuyện thì đang nằm dưới đất, Tiêu Nguyệt Tình cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí, một lúc lâu mới lồm cồm muốn đứng dậy. Nhưng vừa nghe thấy giọng Phó Lễ, cô ta liền hoảng hốt chống tường bò dậy bỏ chạy.

Ánh mắt Phó Lễ lạnh băng quét tới:

“Đứng lại.”

Tiêu Nguyệt Tình toàn thân run rẩy, chủ động mở miệng:

“Xin lỗi!”

Nếu biết trước Phó Lễ sẽ đến, cô ta nói gì cũng sẽ không dám phục kích Đường Vãn ở đây.

Nghe cô ta lắp bắp nói, ánh mắt Phó Lễ càng trở nên lạnh lẽo hơn:

“Chỉ một câu xin lỗi? Tiêu Nguyệt Tình, đừng để tôi phải ra tay lần nữa.”

“Anh vừa mới ra tay rồi!” Tiêu Nguyệt Tình sợ Phó Lễ đến cực điểm, giọng run rẩy thét lên, “Anh vừa đá tôi đó! Coi như huề rồi!”

Phó Lễ vẫn còn lo lắng sắc mặt mình đáng sợ sẽ làm Đường Vãn hoảng sợ, chỉ trầm giọng nói:

“Lại đây, nhìn vào Vãn Vãn, xin lỗi cô ấy.”

Tiêu Nguyệt Tình chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, nước mắt lập tức trào ra, nhưng cô ta không dám thật sự chọc giận Phó Lễ, đành ôm bụng quay lại.

Phó Lễ thấy mặt cô ta sưng phù như bánh bao thì cau mày đầy ghét bỏ.

“Xin lỗi, Đường Vãn.” Tiêu Nguyệt Tình vừa khóc vừa xin lỗi, trông thật thảm hại.

“Vừa rồi là định đánh lén tôi hả?” Đường Vãn híp mắt lại. “Còn chưa ăn đánh đủ sao?”

Phó Lễ sững lại một chút khi nghe vậy, anh lập tức nắm lấy tay phải của Đường Vãn, nhìn thấy lòng bàn tay cô vẫn còn đỏ, liền nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.

Ánh mắt Tiêu Nguyệt Tình trở nên độc ác:

“Cô đã đánh tôi, Phó Lễ cũng đã đá tôi. Tôi xin lỗi rồi, giờ có thể để tôi đi chưa?”

Phó Lễ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô ta, không bỏ qua tia thâm độc trong đáy mắt cô ta. Anh cố nhịn, tạm thời đè nén sự tàn độc trong lòng xuống.

Tiêu Nguyệt Tình nhận ra Phó Lễ không dễ dàng tha cho mình, liền buông xuôi tất cả, lùi từng bước một rồi cắn răng nhìn Đường Vãn:

“Đường Vãn, tôi nhắc cô, đừng lúc nào cũng tùy tiện tin người. Cô chưa biết đúng không, có người đang lên kế hoạch nuốt--”

“Im miệng!” Giọng Phó Lễ trầm thấp vang lên, ánh mắt u tối như sấm giông kéo đến.

Dù lời Tiêu Nguyệt Tình không rõ ràng, nhưng anh vẫn đoán được cô ta muốn nói gì.

Toàn thân Tiêu Nguyệt Tình run lên, lùi lại một bước rồi vội vàng quay người bỏ chạy.

Đường Vãn đầy nghi hoặc. Thật ra cô nghe không rõ Tiêu Nguyệt Tình vừa nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Phó Lễ:

“Vừa rồi cô ta nói gì vậy? Kế hoạch gì?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play