Tiêu Nguyệt Tình nghe xong câu đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta biết rất rõ chiếc Huy chương Vàng piano quốc tế Flora của mình từ đâu mà có – Đường Vãn đương nhiên cũng biết rõ rành rành… Đường Vãn căn bản là cố tình muốn khiến cô ta mất mặt!
Trần Sở Vi vốn dĩ đã chẳng ưa gì Tiêu Nguyệt Tình, liền nắm lấy cơ hội:
“Đúng thế chứ còn gì, cậu là quán quân mà, chẳng lẽ lại sợ tớ – một người chỉ đạt hạng đồng?”
Tiêu Nguyệt Tình trong nỗi sợ hãi cực độ, bị mấy người xô đẩy ép phải đến ngồi trước cây đàn piano, mũi tên đã lên dây chẳng thể không bắn. Cô ta chỉ có thể dựa vào chút kỹ năng học được khi xưa, lóng nga lóng ngóng đánh đại một bản nhạc, vì quá hoảng loạn nên bản nhạc nghe vừa rối loạn vừa chối tai.
Xung quanh lập tức vang lên những tràng cười không chút kiêng nể. Tiêu Nguyệt Tình ngước nhìn – mọi người đều đang cười, ngay cả Đường Vãn – người trước đây luôn nghĩ cho cô ta, luôn che chở cho cô ta – lúc này cũng đang che môi cười, đôi mắt ánh lên làn nước long lanh.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Nguyệt Tình chợt sinh ra một ảo giác – Đường Vãn qua làn sương nước trong mắt, đang nhìn cô ta bằng ánh mắt độc ác và tàn nhẫn.
“Cậu cố ý!” Cô ta đột ngột đứng bật dậy, chỉ tay vào Đường Vãn, hét lên đầy phẫn nộ.
Đường Vãn chớp mắt, giọng điệu thong thả:
“Cố ý gì cơ? Cố ý đồng ý với yêu cầu của cậu, tặng lại giải quán quân cho cậu?”
“Oa ——” Một tiếng kinh hô vang lên như thể nổ tung. Những ánh mắt khinh bỉ lập tức đổ dồn về phía Tiêu Nguyệt Tình.
“Đường Vãn!” Tiêu Nguyệt Tình chưa từng nghĩ cô lại lật bài sớm như vậy, tức đến run cả người, tóc tai dựng ngược, đôi mắt đỏ hoe, lập tức nhào tới.
Đường Vãn vẫn ngồi im, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, chờ đến lúc Tiêu Nguyệt Tình nhào đến liền lập tức túm lấy cổ áo cô ta, lật người đè xuống ghế sofa, “bốp bốp” hai cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt cô ta.
“Muốn đánh tôi hả? Cậu đúng là không biết xấu hổ mà! Cả cái giải quán quân tôi cũng nhường cho cậu rồi, cậu muốn gì tôi cũng cho hết! Vậy mà cậu đối xử với tôi thế này sao?” Giọng Đường Vãn đầy giận dữ và sắc lạnh, đánh đến mức cả tay cô cũng tê dại.
Trần Sở Vi và nhóm bạn đều sững sờ, trố mắt nhìn nhau, không ai ngờ tới cảnh tượng này.
Đường Vãn mà cũng biết đánh người? Trời sắp mưa máu rồi chắc?
Chính Đường Vãn cũng phải sững lại trong chốc lát. Khi lý trí quay trở về, cô nhìn Tiêu Nguyệt Tình, người vừa bị cô đè xuống đánh đến mặt mũi bầm dập im lặng vài giây rồi buông tay, đứng sang một bên, khẽ cong môi cười.
Hôm nay xem như hài lòng rồi, chỉ là… tay đau quá đi mất.
“Đường Vãn!” Mắt Tiêu Nguyệt Tình đỏ ngầu, căm hận trừng trừng nhìn cô.
Đường Vãn phất tay gọi, hai phục vụ lập tức bước nhanh tới khống chế Tiêu Nguyệt Tình, phòng trường hợp cô ta nổi điên làm loạn.
“Chuyện hôm nay cậu nhớ kỹ cho tôi. Đừng tưởng cậu còn có thể lừa tôi như xưa.” Đường Vãn thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói xong thì gương mặt rạng rỡ sáng bừng.
Tiêu Nguyệt Tình trừng mắt nhìn cô, gào lên:
“Cậu mời tôi đến chỉ để sỉ nhục tôi! Đường Vãn, cậu chờ đấy! Tôi nhất định sẽ trả--”
“Bốp!” Đường Vãn lại giáng thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói:
“Trả thù đúng không? Cậu lấy gì để trả? Từ hôm nay trở đi, trong giới này còn ai bảo vệ cậu nữa?”
Bạn bè xung quanh nhìn xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ, ai nấy đều hùa theo:
“Đúng đó, trước kia là vì Vãn Vãn còn che chở cho cậu nên mọi người mới nể mặt cô ấy mà đối xử tốt với cậu. Giờ không còn Vãn Vãn nữa, đời cậu tàn rồi.”
Tiêu Nguyệt Tình bị người giữ chặt, chỉ có thể gào lên trong bất lực, hối hận tràn ngập trong lòng – đúng là cô ta không nên đánh cược vào lòng tốt của Đường Vãn, không nên đánh cược vào sự tha thứ của cô ấy.
“Được rồi, đuổi cô ta ra ngoài.” Đường Vãn gật đầu ra hiệu với mấy phục vụ.
Buổi tụ họp giữa bạn bè nhanh chóng quay lại bầu không khí vui vẻ sau khi Tiêu Nguyệt Tình bị đuổi đi. Trần Sở Vi bĩu môi nháy mắt với Đường Vãn:
“Vãn Vãn à, trước kia tớ nói bao nhiêu cậu cũng không nghe. Sao giờ tự dưng lại nhìn thấu bản chất của Tiêu Nguyệt Tình thế?”