Con ngươi Phó Lễ co lại, nhìn cô dịu dàng nói:

“Không có gì đâu, cô ta nói bừa đấy.”

Anh nhanh chóng chuyển đề tài:

“Tay còn đau không?”

“Đã hết đau từ lâu rồi.” Cô xòe lòng bàn tay, ngẩng đầu cười với anh.

Phó Lễ nhìn vào đôi mắt trong sáng rạng rỡ của cô, không kìm được đưa tay vuốt nhẹ gò má cô, khóe môi khẽ cong, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy cơ chưa từng có. Cuối cùng anh liếc nhìn về hướng Tiêu Nguyệt Tình rời đi.

Trên đường đưa Đường Vãn về nhà, Phó Lễ im lặng suốt, môi mím chặt không nói một lời.

Cô cũng nhận ra có gì đó không ổn, lúc về đến nhà, cô kéo tay anh:

“Anh sao thế?”

Phó Lễ lắc đầu, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô, khẽ hỏi:

“Vãn Vãn, anh có thể vào ngồi một lát không?”

“Tất nhiên rồi.” Cô xuống xe, nắm tay anh bước vào sân biệt thự.

Lúc này Đường Tuân vẫn chưa về, trong phòng khách không có ai cả.

Đường Vãn vui vẻ đi lấy nước cho anh, nhưng vừa xoay người thì đã bị anh kéo vào lòng.

“Ba năm trước khi anh đến đây, là để bàn với bác Đường chuyện hôn sự của chúng ta.” Giọng anh trầm nhẹ.

Nói xong, Phó Lễ buông cô ra, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhẫn nhung đen, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn sang trọng lấp lánh.

“Đợi chút!” Đường Vãn cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói, vẫn chưa hết sững sờ. “Anh đang làm gì vậy?”

Phó Lễ khựng lại, nhìn cô chăm chú:

“Vãn Vãn thấy là quá nhanh sao?”

Nhưng vì sao lại thấy nhanh? Rõ ràng là từ ba năm trước, họ đã nên là vợ chồng rồi.

Tim Đường Vãn đập loạn, đầu óc rối như tơ vò, theo phản xạ lắc đầu:

“Không có…”

“Anh cầu hôn em, tuy có chút vội vàng, chưa chuẩn bị những thứ khác…” Giọng anh trầm thấp, từng chữ đều vô cùng nghiêm túc.

“Khoan đã!” Đường Vãn đẩy tay anh ra, mặt ửng hồng, cắn môi lườm anh một cái rồi quay đầu chạy lên lầu.

Phó Lễ ngây người nhìn cô bỏ chạy, như không thể tin nổi. Những ngón tay thon dài của anh siết chặt chiếc hộp nhẫn, suýt nữa bóp méo cả hộp.

Cô đã từ chối anh rồi. Vẫn là quá vội sao?

Nhưng anh không thể đợi thêm nữa. Tiêu Nguyệt Tình biết một số chuyện, anh còn có thể ngăn cản trong thời gian ngắn, nhưng nếu để lâu thì sao?

Nếu Vãn Vãn biết được những chuyện kia, liệu cô còn thích anh không? Anh chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút, giữ chặt cô ở bên mình…

Khi Đường Vãn vội vàng chạy xuống lầu, liền thấy Phó Lễ cả người phủ đầy u ám, trong mắt đen như mực gần như ngưng tụ thành thực thể. Nhưng cô không sợ, mà nắm chặt chiếc hộp trong tay, chạy về phía anh.

Phó Lễ sững người, sững sờ nhìn cô.

Đường Vãn mở hộp trong tay ra, một đôi nhẫn kim cương màu xanh lam lấp lánh ánh sáng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt còn trong hơn cả màu của viên đá:

“Là em chuẩn bị đó, lần trước nhẫn đính hôn và nhẫn đôi đều là của anh chuẩn bị, chẳng lẽ lần này cũng vậy sao…”

Nghe những lời cô nói, trái tim vốn lạnh lùng của Phó Lễ bỗng đập loạn không kiểm soát.

Cô nói một tràng, tự mình ngượng chín mặt, đỏ mặt kéo tay trái của anh lên:

“Em đeo cho anh nhé.”

Chiếc nhẫn màu xanh lam lặng lẽ lồng vào ngón giữa của anh. Anh cúi đầu nhìn cô, tình cảm trong lòng dâng lên cuồn cuộn.

Anh cũng đeo nhẫn vào tay cô, nắm tay cô hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, mạnh mẽ ôm cô gái đang mỉm cười rạng rỡ kia vào lòng, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, giọng trầm khàn:

“Vãn Vãn, Vãn Vãn…”

Cô gái mà anh yêu thương nhất, mãi mãi sẽ không bao giờ biết mình đã rơi vào tay một người như thế nào.

Chỉ riêng việc họ chính thức đính hôn đã đủ khiến anh vui đến toàn thân run rẩy.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play