8
“Hí ——”
Tiếng ngựa vang vọng và gấp gáp xé tan bầu không khí mập mờ của buổi hoàng hôn.
Lục Trầm dừng lại.
Lực đạo gần như muốn nghiền nát tôi cũng chợt tan biến.
Anh nhắm mắt, yết hầu chuyển động dữ dội.
Như đang đấu tranh với con thú vừa bị đánh thức trong người.
Dư âm nóng bỏng trên cơ thể chưa tan, trong lòng tôi đã là một mảng hỗn loạn.
Mãi mười mấy giây sau.
Lục Trầm mở mắt, bình tĩnh nhìn tôi:
“Nếu người em gặp hôm nay không phải là anh, mà là một mục dân khác, trông cũng ổn, em cũng sẽ làm vậy sao?”
Tôi há miệng, nghẹn cả buổi, chỉ thốt được một câu:
“Anh đâu chỉ là ‘trông ổn’.”
Lục Trầm im lặng vài giây, quay đầu nhìn bầu trời.
Tia nắng cuối cùng sắp lặn xuống đường chân trời.
Anh giúp tôi chỉnh lại cổ váy:
“Đi ăn thôi.”
Tôi nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, suýt bật cười.
Vừa nãy còn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, giờ lại ngoan ngoãn như học sinh cấp hai.
Dục vọng và sự kiềm chế, đều thẳng thắn đến mức không giấu giếm.
Ở bên người như thế, tôi lại thấy… yên tâm lạ thường.
9
Lục Trầm đưa tôi đi lòng vòng trong màn đêm, cuối cùng dẫn vào một quán nhỏ không hề nổi bật.
Quán không lớn, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngậy của sữa và mùi thịt nồng đậm.
Một người phụ nữ hơi mập, gương mặt phúc hậu bước ra.
Nhìn thấy Lục Trầm, bà thoáng ngẩn người, rồi nét mặt lập tức hiện lên vẻ hiền từ đặc trưng của bậc trưởng bối khi thấy con cháu:
“Lục Trầm, về rồi à?”
“Vâng, dì Vương.”
Xem ra anh rất được lòng mọi người.
Lục Trầm khẽ gật đầu, kéo ghế cho tôi ngồi xuống.
“Dì Vương, làm một phần thịt luộc chấm tay, rau dớn trộn lạnh, trứng xào hành rừng, canh sữa tươi… À, thêm cả bánh bột chiên nổi tiếng của dì nữa.”
Anh lại liếc qua thực đơn:
“Cho thêm ly sữa chua.”
Sau đó quay sang tôi:
“Gọi tạm vậy đã, không đủ thì gọi thêm.”
Thật ra trong lòng tôi hơi… không vui.
Cái sự thân mật lúc nãy bị cưỡng ép dừng lại, giống như đang ăn món khai vị ngon lành thì bị giật mất khay.
Lửng lơ, khó chịu.
Tôi định bụng sẽ bắt bẻ mấy món anh gọi.
Nhưng khi đĩa thịt luộc nóng hôi hổi được bưng lên, mọi oán thán đều tan thành mây khói.
Thịt cừu được hầm nhừ, nhẹ nhàng kéo là thịt tách khỏi xương.
Nước thịt ngọt thanh, không chút mùi hôi.
Chấm cùng nước sốt hẹ, vừa chạm lưỡi là tan ngay.
Hành rừng với mùi thơm đặc biệt, kết hợp với trứng gà nông trại mềm mịn, đúng là chuẩn vị mỹ thực.
Nếu không phải còn lo giữ dáng, tôi thề là có thể quất sạch ba bát cơm trắng.
Ăn được nửa chừng, Lục Trầm như chợt nhớ ra điều gì:
“Em ngồi tạm nhé, anh ra ngoài gọi điện một lát.”
10
Anh vừa rời đi, dì Vương đã bưng một bình rượu nhỏ đến:
“Cô gái, nếm thử chút rượu quả hắc kỷ do nhà dì ủ nhé? Nhẹ lắm, không say đâu.”
Tôi nhìn bóng dáng cao lớn mờ mịt trong bóng tối, nỗi buồn vu vơ trong lòng lại lặng lẽ trào dâng.
“Vâng ạ.”
Rượu có màu hổ phách tuyệt đẹp, hương trái cây nồng đậm, uống vào còn ngon hơn tôi tưởng rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, má tôi nóng bừng.
Mọi cảnh vật trước mắt như được phủ một lớp lụa mỏng.
Lục Trầm quay lại, đập vào mắt anh là tôi – một phiên bản mơ màng, ngơ ngác.
Anh ngồi xuống đối diện tôi, mang theo mùi gió đêm dễ chịu.
“Uống mấy ly rồi?”
Tôi không trả lời.
Chỉ đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cánh tay rắn rỏi của anh, vẽ những vòng tròn nhỏ.
Lớp cơ bắp rõ nét, dù cách qua áo thun vẫn cảm nhận được.
“Lục Trầm.”
Tôi ghé sát vào anh:
“Ôm em.”
Lục Trầm bắt lấy bàn tay đang quấy rối của tôi.
Ánh mắt anh dưới ánh đèn mờ trở nên khó đoán.
“Anh chỉ định cho em cưỡi ngựa thôi, em đang nghĩ gì vậy?”
Anh nhìn thẳng tôi vài giây rồi nói:
“Khuya rồi, anh gọi người mang xe đến rồi.”
Một lúc sau, một chiếc xe địa hình màu đen dừng lại trước cửa.
Lục Trầm thanh toán xong, nửa đỡ nửa bế tôi vào ghế phụ.
Ngay trước khi anh đóng cửa, tôi níu lấy cổ anh.
Nhìn anh một lúc, rồi lại buông ra.
11
Lục Trầm dìu tôi bước vào sảnh khách sạn.
“Anh ơi, anh về rồi à!”
Cô lễ tân trẻ thấy anh liền reo lên mừng rỡ.
Tôi đã ở đây hai ngày, có ấn tượng khá tốt với cô bé này.
Xem ra, Lục Trầm cũng không phải người tệ.
Ánh mắt cô lễ tân lập tức chuyển sang tôi:
“Anh, chị Hạ đây là… bạn anh ạ?”
“Ừ.”
Lục Trầm gật đầu, dìu tôi đi về phía thang máy.
“Phòng 424.”
Tôi lắc lắc tấm thẻ phòng, đưa cho anh.
Thang máy mở, anh bế tôi vào phòng.
Đặt tôi nhẹ nhàng xuống giường, cởi dép cho tôi, kéo chăn đắp lại cẩn thận.
Chừa lại đèn ngủ ở đầu giường.
Lục Trầm chỉnh nhiệt độ điều hòa, rồi đi tới mini bar, mở một chai nước đặt lên bàn đầu giường.
Trước khi anh rời khỏi, tôi nắm lấy cổ tay anh.
“Lục Trầm.”
Giọng tôi lẫn men say, có chút ngái ngủ mà cũng có chút lơ mơ:
“Anh… có phải là không được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play