Xe chạy một đoạn thì dừng lại trước một tòa nhà.
Lục Trầm nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đi về phía khu tiểu cảnh bên cổng lớn, quấn dây cương quanh thân cây dương già vài vòng, rồi vỗ nhẹ cổ ngựa.
Chú ngựa phì mũi, ngoan ngoãn cúi đầu gặm cỏ.
Tôi nhìn cánh cửa xoay quen thuộc kia, ngớ người.
Đây chẳng phải… khách sạn tôi đang ở sao?
Lục Trầm đi tới cạnh cửa xe:
“Đến rồi.”
Nhìn gương mặt mang ý cười như không kia.
Tôi dừng xe, mở cửa bước xuống:
“Lục Trầm, tôi đói rồi.”
Ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh đẹp trai ơi, cho tôi mời anh bữa cơm nhé?”
Ánh mắt Lục Trầm tối đi một chút:
“Được.”
Anh đưa tay ra trước mặt tôi:
“Chìa khóa xe, để tôi lái.”
Tôi nhìn bàn tay to lớn, đốt ngón rõ ràng ấy.
Một ý nghĩ táo bạo thoáng lướt qua đầu.
“Có thể… cưỡi ngựa đi được không?”
Lục Trầm nghe vậy, ánh mắt lướt từ mặt tôi xuống dưới,
Dừng lại trên chiếc váy lanh và đôi dép bệt của tôi.
“Cũng được.”
Anh đi đến trước ngựa, tháo dây cương, quay đầu nhìn tôi.
Tôi đang suy nghĩ không biết phải trèo lên lưng ngựa cao như thế nào.
“Đặt chân lên tay tôi.”
Ngay giây sau, cánh tay anh dùng lực, cả người tôi bị nhấc bổng lên, nhẹ nhàng đặt lên yên ngựa.
Lục Trầm cũng nhảy lên, lập tức bao bọc tôi trong vòng tay anh.
Lồng ngực anh như một bức tường nóng rực.
“Ngồi cho vững.”
6
Ngựa hí vang một tiếng, bốn vó tung bay.
Tiếng gió rít qua bên tai, thổi tung váy và mái tóc tôi lên.
Cảm giác lơ lửng vì tốc độ khiến tôi theo bản năng ngả người ra sau.
Mặt đất lùi lại vun vút.
Chúng tôi như cơn gió, đuổi theo ánh hoàng hôn đang lặn dần về phía tây.
Không biết chạy bao lâu, ngựa dần chậm lại.
Cuối cùng dừng trên một sườn đồi thoai thoải.
Tôi còn đang thắc mắc thì Lục Trầm đã tung mình xuống ngựa.
Anh dang hai tay ra:
“Xuống đi.”
Tôi được anh bế xuống. Vừa chạm đất, hai chân tôi mềm nhũn.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh hơi hất cằm về phía con ngựa đang gặm cỏ:
“Nạp năng lượng tí.”
Lúc này tôi mới chợt hiểu.
Mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh núi xa xa.
Cả thảo nguyên được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng màu cam đỏ.
Gió lặng hẳn, xung quanh chỉ còn tiếng ngựa nhai cỏ.
Và nhịp thở của chúng tôi.
Tôi ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Lục Trầm.
Sống mũi cao và đường nét quai hàm sắc sảo được ánh nắng mạ viền vàng rực rỡ.
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, quay đầu lại:
“Em làm việc ở Nam Thành à? – Ý anh là, ở thành phố lớn kiểu như Nam Thành.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, nhưng mắt vẫn không rời khỏi anh.
Giây phút này, tôi chẳng muốn nói gì về công việc, thành phố,
hay bất cứ điều gì dính dáng đến thực tại cả.
“Lục Trầm.”
Tôi ngắt lời, không để anh tiếp tục.
“Giờ đến lượt em hỏi anh một câu.”
Anh nhìn tôi.
“Anh độc thân, đúng không?”
7
Lục Trầm không trả lời.
Chỉ cúi đầu, dùng môi chặn lại lời tôi.
Nụ hôn thô ráp.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được vị gió cát trên môi anh.
Tay bám lấy cánh tay rắn chắc của anh.
Lục Trầm bắt đầu không an phận.
Một tay anh ôm lấy thắt lưng tôi, kéo sát tôi vào cơ thể anh hơn nữa.
Tay kia lần vào từ vạt bên của váy.
Cảm giác thô sần dọc theo đường da thịt mà đi lên.
Nụ hôn dời từ môi xuống cổ và xương quai xanh.
Mỗi dấu hôn như khắc một vết ấn.
Không khí quanh chúng tôi như bị nén lại đến nghẹt thở.
Cảm giác thuần túy đầy sức mạnh khiến tôi vừa run rẩy vừa kích thích.
Có thể cảm nhận rõ sự biến đổi mạnh mẽ của cơ thể anh.
Cứng rắn như đá.
Khoảnh khắc này, anh như dã thú, còn tôi là con mồi dưới móng vuốt anh.
Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi lên tiếng, anh sẽ lập tức dừng lại.
Nhưng tôi không muốn.
Tôi nắm lấy tay anh.
Lục Trầm khựng lại, nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ánh mắt tôi lướt qua vai anh, nhìn về phía tảng đá lớn phẳng phiu phía xa.
Lục Trầm nhìn theo ánh mắt tôi, cúi đầu xuống.
Môi nóng rực lại chuẩn bị phủ xuống lần nữa.