Đi tránh nóng ở thảo nguyên, tôi trêu chọc một anh chàng chăn ngựa.
Thân hình vạm vỡ, chỗ đó… cũng rất vạm vỡ.
Trời vừa sáng là tôi chuồn luôn.
Anh ta đuổi đến tận Nam Thành, nói:
“Vì tìm em, tôi đã bán hai con bò…”
Nghĩ tới sức trâu sức bò của anh ta tối hôm đó, tim tôi mềm nhũn.
Thế là bao nuôi anh ta luôn.
Cho đến khi tôi phát hiện, nhà anh ta tính bò không phải theo “con”, mà là theo cả “ngọn núi”.
1
Tôi gặp Lục Trầm trên một con đường thảo nguyên không tên, đến cả trên bản đồ cũng không đánh dấu.
Chiếc SUV thuê bị một đàn bò chặn lại.
Những con bò lông vàng trắng xen kẽ, trông như những hòn đảo di động.
Chúng tạo thành dòng lũ sống động, lững thững trôi qua trước đầu xe.
Tôi tắt máy.
Dù sao cũng là đi giải sầu, ở đâu thả lỏng chẳng như nhau?
Tôi hạ kính xe xuống, cầm máy ảnh, đưa ống kính về phía dòng sông sinh mệnh tràn trề này.
“Cạch” — dưới ánh nắng, đường nét bóng loáng trên lưng bò hiện lên rõ nét.
“Cạch” — bụi tung mù dưới vó bò đang chạy.
Tôi đang tìm tiêu điểm tiếp theo thì một bóng người lọt vào khung hình.
“Cạch” — theo bản năng tôi ấn nút chụp.
Khoảnh khắc bức ảnh được ghi lại, tim tôi như lỡ một nhịp.
Một người đàn ông cưỡi ngựa, dừng lại bên kia đàn bò.
Từ trên cao, anh ta nhìn xuống tôi.
Con ngựa màu đỏ sậm, lông mượt như lụa, rõ ràng là giống tốt.
Còn người… lại càng là giống tốt.
Anh ta trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Làn da không phải đen nhẻm như tôi tưởng, mà là màu lúa mì khỏe khoắn, bóng bẩy.
Vai rộng eo thon, chiếc áo thun đen đơn giản căng lên vì cơ ngực và cơ tay rắn chắc.
Đôi chân dài, bọc trong chiếc quần bò đậm màu.
Rắn rỏi đến mức… khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn thêm vài lần.
Người đàn ông hơi nhướn mày, như đang suy nghĩ gì đó.
Giây tiếp theo, anh siết nhẹ bụng ngựa, cưỡi đến bên cạnh xe tôi.
2
Anh cúi người, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.
“Đừng xuống xe.”
Giọng anh trầm thấp, phát âm phổ thông rất chuẩn, thái độ cũng khá lịch sự.
Hình như anh đang giải thích việc xuống xe có thể gặp rủi ro gì đó.
Nhưng tôi chẳng nghe được gì.
Não tôi như tắt máy, chỉ còn lại hình ảnh gương mặt kia đang tua chậm lại.
M* nó, đẹp trai quá mức quy định.
Lông mày kiếm anh tuấn, hàng mi dài và dày, sống mũi cao như sống núi, đôi môi mỏng trông có vẻ lạnh lùng…
Và đôi mắt phượng kia, trong đó ẩn chứa một vẻ ngông nghênh hoang dã khiến tim tôi đập loạn.
Trong đầu tôi chỉ còn đúng ba chữ:
Sức sống mãnh liệt.
Ngày Chu Vũ cặp kè cô sinh viên vừa tròn hai mươi, trong tin nhắn chia tay cộc lốc hắn cũng dùng từ này.
【Dao Dao, em rất tốt, chỉ là quá lý trí. Ở bên cô ấy, dù ầm ĩ, trẻ con, ngốc nghếch, nhưng lại có một thứ gọi là… sức sống. Nên xin lỗi.】
Có một sợi dây trong lòng bị kéo căng bất ngờ.
Tôi hạ máy ảnh xuống, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mỉm cười:
“Ngại quá, hình như tôi bị lạc đường rồi.”
Nghiêng đầu, tôi cố tình nói bằng giọng mềm mại vô tội:
“Anh gì ơi, chỗ này có nhà nghỉ nào không ạ?”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt kia, cố ý dừng lại hai giây.
Ngay trước khi anh lên tiếng, tôi bổ sung:
“Ví dụ như… nhà anh chẳng hạn?”
3
Người đàn ông trước mặt rõ ràng khựng lại một chút.
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của tôi.
Chỉ quay đầu ngựa, huýt một tiếng sáo về phía sau đàn bò.
Từ xa vọng lại vài tiếng đáp lời.
Vài bóng người cưỡi ngựa xuất hiện.
Đều là những bác trung niên, mặc áo choàng truyền thống của địa phương.
Đúng kiểu dáng vẻ mục dân trong tưởng tượng.
Họ thuần thục gom đàn bò lại, lùa chúng đi.
Dòng “lũ” bắt đầu trật tự chuyển hướng, dần dần đi về phía sườn đồi xanh mướt bên đường.
Chưa đến vài phút, con đường lại thông thoáng trở lại.
“Đi theo.”
Anh chỉ ném ra hai chữ rồi thúc ngựa chạy trước.
Con ngựa đỏ sậm phóng lên phía trước.
Tôi khởi động xe, nhìn bóng lưng anh phía trước——
Vai rộng, lưng thẳng, đôi chân dài mạnh mẽ.
Ngồi trên con tuấn mã oai phong kia mà không hề bị lép vế.
Tôi âm thầm so sánh, cảm thấy cơ thể nhỏ nhắn của mình bên cạnh anh chắc chẳng khác gì… một món đồ trang trí.
Chạy được một đoạn, anh lấy tai nghe ra, hình như đang gọi điện thoại.
Tôi bắt đầu tính toán trong đầu.
Chẳng lẽ anh đang gọi về nhà, chuẩn bị tiếp đãi vị “khách lạc đường” là tôi đây?
Mà người trên thảo nguyên… thường gọi vợ là gì nhỉ?
4
Tôi đạp ga tăng tốc, chạy song song với anh ta.
Anh nghe tiếng động bèn quay đầu lại.
Gió thổi tung mái tóc, để lộ vầng trán trơn láng.
Quá “A” rồi.
“Anh gì ơi—”
“Lục Trầm.”
Anh ngắt lời, giọng nói bị gió mang đến, rõ ràng và mạnh mẽ.
Lục Trầm?
Không phải kiểu tên tôi tưởng, như “Ba Đặc Nhĩ” hay “Thiết Mộc Chân” gì đó sao?
Nghe… giống dân thành phố thật đấy.
Thấy tôi ngẩn người, Lục Trầm dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt tôi:
“Sao vậy?”
“À, tôi tên là Hạ Tri Dao.”
Ánh mắt anh khẽ lay động.
Tôi trấn định lại, hỏi tiếp:
“Lục Trầm, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi mốt.”
Tim tôi thót lên một cái.
Tuổi này, ở thảo nguyên chắc đã con đàn cháu đống rồi…
“Vậy… con anh mấy tuổi rồi?”
Nghe xong, Lục Trầm im lặng vài giây.
Sau đó anh bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Tôi chưa kết hôn.”
Anh ngừng một chút, dường như thấy thế vẫn chưa đủ, lại bổ sung:
“Tôi độc thân.”