Quên mất đi ăn bữa sáng, quên mất đi tìm đồ “bị trộm đi”, Vân Hỏa mang theo Triệu Vân Tiêu bay tới bay lui, cho đến khi bụng Triệu Vân Tiêu phát ra kháng nghị đói bụng, y mới ngừng lại được. Gục ở trên lưng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu không muốn đi xuống. Vân Hỏa cũng không để cho hắn đi xuống, y mang theo Triệu Vân Tiêu vào rừng rậm, không có đi quá xa, y lần nữa dừng lại. Dạng chân ngồi ở trên lưng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu kinh ngạc nhìn đến trước mặt hắn, một…uhm, túi da lớn sao.
Từ trên lưng Vân Hỏa đi xuống, Triệu Vân Tiêu một tay bịt mũi, đi tới trước túi da lớn, đưa tay sờ sờ, trong túi da rõ ràng là đống xương mà hắn cho là bị trộm đi. Xương khủng long và da cũng không có tẩy sạch, cho nên còn nồng nặc mùi thịt thối. Không có dừng lại nhiều, Triệu Vân Tiêu trở lại bên cạnh Vân Hỏa. Sau khi đối phương chủ động gục xuống, hắn cũng rất chủ động bò lên trên lưng đối phương.
Nhìn tứ chi cường tráng cùng móng vuốt bén nhọn của Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu tò mò hỏi_: “Vân Hỏa, người làm thế nào mà đem da khủng long đánh thành cái nút thắt?”_Trong đầu Triệu Vân Tiêu làm sao cũng nghĩ không ra. Đem toàn bộ xương thả vào trên da khủng long không khó, khó khăn chính là dùng da đem toàn bộ xương bọc lại rồi thắt cái nút lại. Triệu Vân Tiêu cảm thấy Vân Hỏa không chỉ là dã thú—sẽ tự mình rửa mặt, rửa tay, sẽ phối hợp cho hắn đánh răng, sẽ bỏ đi nội tạng, sẽ đóng gói xương….
Vân Hỏa nghe không hiểu, y nhanh chóng chạy về phía trước, hôm nay là ngày y hạnh phúc nhất từ trước tới nay. Chạy đến nơi bình thường bọn họ ăn cơm, Vân Hỏa để Triệu Vân Tiêu xuống. Triệu Vân Tiêu cũng không cần đòi hỏi Vân Hỏa trả lời hắn, hắn nổi lửa chuẩn bị nấu cơm. Bất kể hắn mỗi bữa làm bao nhiêu, Vân Hỏa cũng sẽ ăn hết. Vân Hỏa nằm úp sấp một bên nhìn Triệu Vân Tiêu bận rộn, giống như là giống cái của y nấu cơm cho y, Vân Hỏa dùng phương thức như thế để lừa gạt mình.
Thương thế trên người Vân Hỏa căn bản đều đã tốt rồi, tốc độ khôi phục của y giống như làm cho Triệu Vân Tiêu thất kinh. Triệu Vân Tiêu tính toán bữa sáng và bữa trưa ăn thịt nướng. Có Vân Hỏa đủ tư cách làm thầy giáo, Triệu Vân Tiêu đã có thể nắm giữ được rất nhiều chủng loại trái cây cùng thực vật có thể ăn. Kể từ sau khi Vân Hỏa xuất hiện, Triệu Vân Tiêu sẽ không làm sao trở lại hang động của mình nữa. Nơi này trăng sáng mặc dù màu đỏ, nhưng mà khí trời rất tốt, không có mưa, nếu không Triệu Vân Tiêu phải lui về hang động nhỏ kia rồi. Hắn cũng không có đặc biệt muốn trở về. Lúc một mình trốn trong hang động hắn luôn lo lắng đề phòng. Hiện tại có Vân Hỏa bên người, cho dù ở bên ngoài ngủ hắn cũng có thể ngủ một giấc đến hừng sáng.
Triệu Vân Tiêu đem thực vật có thể làm đồ ăn cùng với đồ dùng làm gia vị đến nếm thử, dù sao bất kể hắn làm như thế nào Vân Hỏa cũng sẽ thật có biểu hiện thưởng thức. Ăn trước một trái hoàng quả khai vị, Triệu Vân Tiêu không có cho Vân Hỏa ăn, bởi vì Vân Hỏa tuyệt đối là động vật ăn thịt. Hắn đã sớm thất bại trong việc để cho Vân Hỏa tiếp nhận trái cây cùng rau xanh rồi. Rất nhiều ngày không có thử đến trong hồ tìm kiếm phương pháp về nhà rồi. Nội tâm Triệu Vân Tiêu có mâu thuẫn. Nếu như không cần lo lắng phụ thân, vậy hắn sẽ chọn ở đây. Sau khi có Vân Hỏa làm bạn, hắn phát hiện cuộc sống mỗi này không có khó như vậy, ngược lại rất nhàn nhã dạo chơi. Chỉ cần suy nghĩ ăn no bụng, hắn cái gì cũng đều không cần quản, chủ yếu nhất là có thể rời ra chuyện về Lâm Minh Viễn.
Nếu như hắn trở về, kia Vân Hỏa phải làm sao bây giờ? Hắn tiếp nhận Vân Hỏa tỉ mỉ chiếu cố, Vân Hỏa còn là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn cứ như vậy bỏ lại Vân Hỏa trở về, quả thật chính là vong ân phụ nghĩa. Triệu Vân Tiêu thật khó mà làm được. Không để cho khó xử xuất hiện ở trên mặt, nướng thịt ngon xong hắn đi nấu canh rau dại. Hắn hay có thói quen mỗi bữa có thể ăn chút rau dại. Đợi cho món canh nấu xong, thịt nóng cũng nguội xuống. Triệu Vân Tiêu xé phần chân, còn dư lại cũng là của Vân Hỏa. Về phần món canh, Vân Hỏa một ngụm cũng sẽ không uống.
Triệu Vân Tiêu tiếp theo đem toàn bộ rau dại ăn hết, lúc này Vân Hỏa còn đang ăn cơm (ăn thịt đó chứ có cơm đâu mà ăn^^). Đợi cho tới khi Vân Hỏa ăn xong, Triệu Vân Tiêu đã thu thập xong vắt miếng vải áo thun lau miệng cùng móng vuốt cho Vân Hỏa. Hắn cảm giác cảm thấy Vân Hỏa liếm không sạch sẽ, hơn nữa dùng lưỡi liếm để vệ sinh nghĩ như thế nào cũng không bằng trực tiếp lau chùi sẽ tốt hơn. Đây cũng là Triệu Vân Tiêu tự nhận tự mình duy nhất ngoại trừ nấu cơm ra có thể làm vì Vân Hỏa. Hắn lúc này còn không biết, hắn làm như vậy sẽ càng làm cho Vân Hỏa có nhiều hạnh phúc hơn.
Ngày hôm nay sau khi trời tối, ăn xong bữa tối, Triệu Vân Tiêu so với ban ngày lộ ra vẻ trầm mặc hơn rất nhiều. Vân Hỏa nhận thấy được hắn có tâm sự, gắt gao nằm ở bên cạnh hắn, liếm tay hắn, liếm bờ vai của hắn cùng với cổ. Một tay đặt ở trên đầu Vân Hỏa, nội tâm Triệu Vân Tiêu đau khổ. Sau hồi lâu, hắn lo lắng, nói không đầy đủ_: “Vân Hỏa, ta đi vào trong hồ nước, tìm ít đồ, ngươi ở chỗ này chờ”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play