***LƯU Ý: Trong tiếng Trung: “hồng” là để chỉ màu đỏ. Để cho tiện lợi và hay hơn, trong một số danh từ chỉ về Vân Hỏa và ánh trăng, LỲ sẽ để nguyên chữ “hồng”, màu người để ý nha.
Dã thú đỏ ngầu = xích hồng dã thú; trăng đỏ = hồng nguyệt,
Vân Hỏa có thể là đang đi tìm đồ gì sao? Triệu Vân Tiêu nghĩ như thế. Đi theo Vân Hỏa, vừa đi được một lát, lúc này Triệu Vân Tiêu dừng lại. Hắn thấy được cây bánh bao. Vân Hỏa cũng nhìn thấy, nhưng mà hiển nhiên Vân Hỏa chướng mắt cây bánh bao. Y buông cái đuôi đang quấn lấy Triệu Vân Tiêu ra, sau đó quay đầu đối với Triệu Vân Tiêu kêu mấy tiếng, tiếp theo lướt qua cây bánh bao ngoảnh mặt chạy đi.
-“Vân Hỏa?”_Triệu Vân Tiêu ở phía sau hô lên, cho là Vân Hỏa bỏ lại hắn đi, có chút sợ.
Vân Hỏa quay đầu nhìn hắn, còn gọi mấy tiếng, tiếp theo sau đó hướng chỗ sâu chạy đi. Triệu Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ không dám động, hắn không tin Vân Hỏa cứ như vậy bỏ lại một mình hắn rời đi, nhưng mà Vân Hỏa tại sao lại muốn chạy đi đâu? Triệu Vân Tiêu nhìn cây bánh bao kia treo đầy quả, trong đầu rất loạn.
Bụi cây vang lên tiếng xào xạt, một thân ảnh xích hồng xuất hiện, Triệu Vân Tiêu nhanh chóng đứng lên. Vân Hỏa trở lại, Triệu Vân Tiêu không chút nào keo kiệt nở nụ cười thật tươi với Vân Hỏa. Trong miệng Vân Hỏa ngậm một mảnh thân cây trúc. Y nhanh chóng đi tới trước mặt Triệu Vân Tiêu, cái đuôi quấn lấy cổ tay Triệu Vân Tiêu, đi ra ngoài rừng.
Vân Hỏa đi tìm thân cây trúc? Triệu Vân Tiêu tò mò nhìn màu xanh biếc bị Vân Hỏa vứt trên mặt đất, thật giống như cây trúc, rất buồn bực Vân Hỏa muốn tìm cây trúc để làm gì.
Sau khi đem Triệu Vân Tiêu về nham thạch, Vân Hỏa đi đến bên hồ. Triệu Vân Tiêu sợ nhìn đến thi thể bên hồ, biết điều một chút núp vào phía sau nham thạch không có nhìn xung quanh. Đợi không bao lâu, Vân Hỏa đã trở lại, trong miệng ngậm thân cây trúc đã rửa sạch. Y bỗng nhiên ở trước mặt Triệu Vân Tiêu ngồi xuống, một cái chân trước đè cây trúc, hàm răng “xẹt xẹt” khẽ cắn, thân cây trúc gãy ra. Vân Hỏa cắn đứt một đoạn thân trúc trong miệng đưa cho Triệu Vân Tiêu. Triệu Vân Tiêu nhận lấy, vừa nhìn thân trúc, vừa kinh ngạc nhíu mi.
Kêu một tiếng, Vân Hỏa tiếp tục cắn thân trúc. Đem thân cây trúc cắn thành vài đoạn, y toàn bộ đặt ở bên chân Triệu Vân Tiêu, sau đó rời đi. Trong thân cây trúc là hình dáng màu trắng như sợi bông, Triệu Vân Tiêu dùng đầu ngón tay quệt một chút nếm thử, nhất thời hai mắt sáng lên. Thì ra Vân Hỏa chính là dẫn hắn đi tìm thức ăn rồi. Vật có hình dáng sợi bông trong thân trúc có vị giống kẹo đường, có một cổ vị ngọt nhàn nhạt. Khóe miệng mỉm cười, Triệu Vân Tiêu không khách khí thưởng thức mỹ vị, ăn ngon.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT