Ba Hách Nhĩ cùng ba người Ba Lôi Tát hình thể không sai biệt lắm, y đem áo bông của mình phân cho ba người một bộ. So sánh ra, Ô Đặc ăn mặc đơn bạc nhất. Ba Hách Nhĩ lại hảo tâm phân cho Ô Đặc một bộ áo bông, còn có một mũ, một đôi bao tay cùng đôi giày rất dày. Ô Đặc chỉ cảm thấy xấu hổ khó khăn, lúc trước y còn như vậy đối với  Ba Hách Nhĩ. Cát Tang cùng Triệu Vân Tiêu toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt. Bọn họ mặc ba bộ y phục —— áo lót dày, quần áo trong dày cùng da thô dày. Quần áo trong là kẹp lông ở giữa. Không chỉ có như thế, bọn họ còn mang theo noãn thủ lô *(lò nhỏ sưởi tay) ấm áp, còn bọc áo choàng thật dày.
Khăn quàng cổ bằng da chuột độn thổ chặn lại gió lạnh, Triệu Vân Tiêu gục ở trên lưng Vân Hỏa. Sau khi bay ra khỏi rừng rậm Nham Thạch Sơn, Vân Hỏa liền bay thấp xuống. Triệu Vân Tiêu thỉnh thoảng sờ sờ Vân Hỏa, nói cho đối phương biết hắn rất tốt, không có quá lạnh. Cát Tang sợ lạnh, nhưng mà ông đeo hai noãn thủ lô ấm áp, để ở dưới thân thể, vừa ấm cho chính mình, cũng mang đến một chút ấm áp cho Khang Đinh.
Sáu người đi theo Vân Hỏa dùng hết tốc lực bay về phía bộ lạc Ban Đạt Hi. Mà Ban Đạt Hi bên kia, tất cả các tộc nhân cũng nhón chân mong ngóng, mong đợi Ô Đặc có thể mang về tin tức tốt lành. Ngày ở bạch nguyệt tối đen rất sớm, mặt trời đều nhanh xuống núi rồi, Ô Đặc vẫn không có bóng dáng, các tộc nhân không khỏi như đưa đám. Nội Tháp Ni ngồi ở cửa sơn động, vẫn từ nơi khe hở ngó chừng bầu trời bên ngoài.
Ngõa Lạp vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa bệnh tình càng nghiêm trọng. Toàn thân ông nóng hổi, nhưng một giọt mồ hôi cũng không có, trong lúc hôn mê ông càng không ngừng nói mớ. Lôi Áo chỉ có thể tận lực để cho cả người ông chôn ở dưới thân thể của mình.
Mặt trời đã xuống núi rồi, tối rồi, vẫn không có tin tức Ô Đặc trở lại. Bên trong sơn động có một cổ nóng nảy, còn có nặng nề không yên tĩnh. Bọn nhỏ oa ở trong ngực a cha, nhóm giống cái khuôn mặt đầy u sầu. Đế Nặc đi tới bên cạnh bạn lữ ngồi chồm hỗm, nhỏ giọng hỏi_: “Đồ Tá cùng Vân Tiêu, sẽ đến sao?”
Nội Tháp Ni cầm hai tay lạnh băng  của bạn lữ, trầm thấp lắc đầu, khàn khàn nói_: “Đồ Tá bảy tuổi, đã bị đuổi ra khỏi bộ lạc. Chúng ta không thể cưỡng cầu. Nhưng mà tộc trưởng Khang Đinh hẳn là sẽ đến, ông ấy không bỏ xuống được bộ lạc.”
Vành mắt Đế Nặc ửng hồng, mang theo một tia hi vọng nói_: “Không biết Ba Lôi Tát bọn họ có thể mang về bao nhiêu thức ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play