Trong rừng rậm A Lạp Sơn, Vân Hỏa rời xa bạn lữ mang theo Ba Hách Nhĩ đi vào chỗ sâu rừng rậm bắt con mồi. Rừng rậm A Lạp Sơn là nơi các thú nhân ít có lui tới, không phải bởi vì nó thần bí mà là vì sự nguy hiểm của nó.Trên đường tới đây, Ba Hách Nhĩ nghĩ đến rất nhiều tình huống mà y và Đồ Tá có thể gặp phải, dĩ nhiên bao gồm cả hung hiểm trong đó. Rừng rậm A Lạp Sơn có thật nhiều động vật ăn thịt to lớn hung tàn, lại càng có nhiều thú da xanh xuất hiện, y thậm chí cũng đã làm xong công tác chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Nhưng mà, khi y và Đồ Tá tiến vào rừng rậm bắt đầu chính thức đi săn, y có một loại ảo giác, đây căn bản chỉ là một buổi rời bộ lạc đi săn bình thường, không có bất kỳ cái gì khác nhau!
Vậy mà! Khi y cùng Đồ Tá chính diện gặp phải đám sói kia, còn không đợi y phản ứng, Đồ Tá liền cực nhanh nhảy lên bay qua. Nhưng đám sói kia không có lập tức bày ra chiến trận hung ác vây công lại mà là quay đầu bỏ chạy! Ba Hách Nhĩ rất mất thể diện mà u mê, y lăng lăng đứng nơi đó chuẩn bị mà không rõ tình huống. Đợi đến lúc y hành động, con đầu đàn của đám sói kia chỉ còn là một thi thể. Sau đó, khi y đuổi theo hai con sói chạy trốn cắn chết, Đồ Tá đã bắt đầu kiểm kê con mồi rồi. Ngoại trừ chạy mất, trừ đi hai con y cắn chết kia, còn có tám con sói bị cắn chết, bao gồm cả con sói đầu đàn.
Ba Hách Nhĩ bị đả kích rồi, lại một lần nữa bị đả kích rồi. Y rất buồn bực hỏi huynh đệ của mình_: “Bọn chúng tại sao muốn chạy, ngươi trước kia từng gặp qua bọn chúng sao?”
Dùng sợi dây buộc chặt con mồi chuẩn bị kéo tới chỗ có dòng sông để xử lý, Đồ Tá không quay đầu lại trả lời_: “Không biết. Ta trước kia từng giết chết một đám sói.”
-“…”_ Ba Hách Nhĩ chỉ có thể phản ứng như vậy mà thôi.
Sau đó, khi màn đêm phủ xuống rừng rậm, y và Đồ Tá đem mười xác con sói xử lý tốt, đem về chỗ sơn động chứa đựng, sau đó ở dưới chân núi bên ngoài sơn động bọn họ đặt chân hưởng thụ một bữa thịt nướng có bỏ thêm nguyên liệu — Vân Tiêu đã chuẩn bị thịt chế ướp tốt rồi, chỉ cần nướng chín là có thể ăn, không cần phải tăng thêm bất kỳ đồ gia vị nào nữa.
Đêm đó, Ba Hách Nhĩ đem thịt chân nướng ngon đưa cho huynh đệ của mình, nói_: “Đồ Tá, trước kia, thật xin lỗi. Ngươi không phải là bị Thần thú nguyền rủa. Ngươi là người thủ hộ, là người thủ hộ của Thần thú.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT