Vân Hỏa là dã thú, hành động càng theo trường phái dã thú. Bởi vì muốn rời đi chừng mấy ngày nên trước một đêm Vân Hỏa đem Vân Tiêu “ăn” triệt để. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn bữa sáng do ba làm, y và Ba Hách Nhĩ mang theo hành lý Vân Tiêu đã chuẩn bị xong cho bọn họ, hướng A Lạp Sơn bay đi. Lúc hai người rời đi Vân Tiêu còn đang ngủ, thời điểm trời sắp sáng hắn mới đi ngủ.
Khang Đinh, Cát Tang cùng Kỳ La cũng dậy thật sớm. Cát Tang đem bữa sáng của Vân Tiêu để trên bếp lò bên ngoài, ông tiếp tục thu thập ruột non. Khang Đinh cùng Kỳ La đi quét dọn sơn động nuôi gia súc, thuận tiện cho ăn. Mấy gia cầm nuôi bên trong cũng đã đẻ trứng, Kỳ La cầm đem về đưa cho a mỗ.
Vân Hỏa cùng Ba Hách Nhĩ trên đường đi dừng lại nghỉ ngơi hai lần, vào lúc xế chiều đã đến mảnh rừng rậm dưới chân dưới chân A Lạp Sơn. A Lạp Sơn chạy dài đến cơ hồ không thấy cuối, đỉnh núi quanh năm băng tuyết bao trùm, dưới chân núi đồng dạng là rừng rậm không thấy điểm cuối. Mặc dù con mồi ở nơi này nhiều nhưng không có thú nhân đem bộ lạc xây nên ở chỗ này, bởi vì con mồi cũng có nghĩa là nguy hiểm nhiều. Hơn nữa nơi này nhìn một cái đều là rừng rậm, cũng không ai biết bên trong có dã thú đáng sợ thú da xanh hay không… cho nên bộ lạc thú nhân cũng chỉ là ở bên cạnh rừng rậm nhỏ hoặc là bên sông lập nên chỗ ở tạm thời.
Đối với lần đi săn thú này, nếu như là một mình Ba Hách Nhĩ thì y vẫn tương đối không dám chắc. Nhưng y đi theo Đồ Tá, Ba Hách Nhĩ liền thiếu đi lo lắng. Vân Hỏa ở trên không trung rừng rậm xoay người một lúc rồi mang theo Ba Hách Nhĩ bay về phía A Lạp Sơn. Chỗ cao nhất của núi non A Lap Sơn cơ hồ chìm trong tầng mây. Van Hỏa ở trên sườn núi đầy băng tuyết tìm một lúc lâu mới tìm được hai cái sơn động bị bao trùm băng tuyết.
Vân Hỏa cùng Ba Hách Nhĩ đều mặc một bộ quần áo mùa đông da thú da xanh. Sau khi biến thân thì thành lông thú biến dài. Hình thú của Vân Hỏa vừa cao lớn lại cường tráng. Ba Hách Nhĩ ở bên cạnh y liền giống như con y, căn bản không giống huynh trưởng của y, hình thể cách biệt quá lớn. Trước kia Ba Hách Nhĩ còn rất buồn bực nhưng hiện tại y cảm thấy rất bình thường. Đồ Tá là người thủ hộ, không cường tráng mới là kỳ quái.
Dùng móng vuốt đào một cửa động bị tuyết chắn lại, Vân Hỏa và Ba Hách Nhĩ chui vào. Bên trong rất lạnh nhưng mà sơn động cũng không nhỏ, có thể dự trữ được rất nhiều con mồi. Hai người đem bao vây để trên mặt đất, Vân Hỏa biến thành hình người nói_: “Ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi bẻ một nhánh cây.”
Hình thú của Ba Hách Nhĩ gật đầu một cái. Vân Hỏa đi ra ngoài. Phía ngoài chưa có tuyết rơi, chẳng qua là rất lạnh, nhưng mà Ba Hách Nhĩ vẫn cảm thấy khá ổn. Huyễn thú y thú da xanh hiệu quả giữ ấm cũng tương đối tốt. Không bao lâu sau, Vân Hỏa đã trở lại, mang về một nhánh cây rất thô. Ba Hách Nhĩ ra khỏi sơn động, Vân Hỏa đem nhánh cây cắm ngoài động, dùng đá cố định lại, còn buộc một miếng da thú màu sắc tươi sáng làm ký hiệu. Sau khi làm xong, hai người cầm hành lý rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT