Ba Hách Nhĩ lúc săn thú trở về phát hiện giống cái thế nhưng ở tại nhà y, y vui mừng vô cùng. Nhất là nghe a cha nói vị giống cái kia còn đưa cho ba một thân y phục da chuột độn thổ, còn cho ba uống nước mật ong, còn thêm nấu cho ba một chén cháo trắng trứng ăn thật ngon. Vốn là giống cái cũng đã rất đẹp rồi, (da) trắng nõn hiếm thấy, vừa ôn nhu lại thiện lương như thế, viên thú tâm của Ba Hách Nhĩ nảy mầm lên. Nhưng mà tại lúc giống cái thấy y liền trốn vào trong phòng ba không muốn đi ra ngoài, lòng Ba Hách Nhĩ nhanh chóng lạnh xuống. Y dĩ nhiên biết giống cái thích đệ đệ Đồ Tá của y, mà giống cái này cũng vốn là giống cái của Đồ Tá.
Cát Tang biết Triệu Vân Tiêu trong lòng không thoải mái nên mới không muốn ăn. Ông lột đi vỏ quả dâu*, muốn uy cho Triệu Vân Tiêu ăn, đều chưa đến một ngày, ông đã thích đứa bé này rồi. Vừa nhìn Cát Tang lột đi vỏ, Triệu Vân Tiêu cho là Cát Tang muốn ăn, hắn vội vàng vươn tay lấy hoàng quả qua. Hoàng quả là do Triệu Vân Tiêu tự mình đặt tên, người nơi này gọi hoàng quả là quả dâu*
*quả dâu: theo chú thích Hán Việt: “tang quả” thì nó là trái dâu tằm của mình =.= Còn theo miêu tả trong truyện thì nó là loại trái khác: màu vàng, ngọt, sau sẽ chát, có vỏ để lột ra… Nói túm lại là không liên quan đến trái dâu. =.=
LỲ quả thật rất rối với hệ thống xưng hô và đặt tên của Ni tỷ T_T. Thôi thì mọi người cứ lo đọc truyện và tình tiết truyện là được, mấy cái tên này cứ kệ nó đi, để ý nhiều thêm đau đầu.
-“Ngươi bị bệnh bao tử, tốt nhất không ăn trái cây lạnh.”
Triệu Vân Tiêu cầm chén hoàng quả kia đi ra ngoài. Cát Tang vén da thú lên cũng đứng dậy đi ra ngoài. Phía ngoài rất náo nhiệt, tộc trưởng đang phân phối con mồi. Các thú nhân còn mang về một ít động vật sống, muốn nuôi để đến khi bạch nguyệt tới rồi lại ăn. Nếu không có đồ chứa thức ăn tốt, thì mặc dù trời đã bắt đầu lạnh rồi (đồ ăn) vẫn bị hư hỏng. Cất chứa thức ăn vẫn là vấn đề khó giải quyết nhất của bọn họ. Nếu như có thể cất chứa càng nhiều thực vật, thì thời điểm bạch nguyệt cũng không có nhiều thú nhân bởi vì không đủ ăn mà chết đói đến như vậy.
Các gia đình sau khi được phân phối con mồi xong thì tự mình cất chứa thức ăn. Thức ăn chung của bộ lạc dù sao cũng không thể nào ở trong bạch nguyệt đủ cung cấp cho mọi người cần. Triệu Vân Tiêu dùng đá đánh lửa để đánh lửa nấu nước. Cát Tang cầm lấy kim thạch* màu vàng trong tay của hắn, trong mắt đều là ngạc nhiên. Kim thạch rất dễ dàng đánh ra lửa, nhưng đồ càng tốt thì ý nghĩa lại càng khó tìm được. Bình thường trong bộ lạc cũng sẽ chỉ giữ lại mồi lửa, hoặc là dùng hắc thạch đánh lửa, cũng có khi dùng phương thức chui gỗ để lấy lửa, có rất ít người xa xỉ dùng kim thạch. Bởi vì nơi có kim thạch nhất định sẽ có kiến ăn kim loại*, mà kiến ăn kim loại chính là cơn ác mộng của thú nhân. Chỉ có ở trong bạch nguyệt lạnh giá vô cùng, toàn bộ thế giới đều biến thành một mảnh tia ánh sáng trắng, dưới tình huống rất khó đánh lửa thì bộ lạc có kim thạch mới dám lấy kim thạch ra dùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT