Khang Đinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, không nghĩ đến người tiến vào là vị giống cái Đồ Tá đem tới. Đồ Tá lúc đi cũng chưa có nói cho bọn họ biết vị giống cái này tên gọi là gì, trong lúc nhất thời ông không biết xưng hô thế nào. Triệu Vân Tiêu cũng không thích Khang Đinh nhưng đối với Cát Tang, hắn có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên*. Nơi này giường vẫn là vẫn là ở trên mặt đất, trải một chút cỏ tranh cùng da thú, hắn đi tới quỳ ngồi xuống. Thấy Cát Tang che chỗ hẳn là dạ dày – Triệu Vân Tiêu giả thiết nơi này thú nhân sau khi biến thành người cấu tạo thân thể cùng con người giống nhau – hắn ấn lên chỗ dạ dày của Cát Tang. Đụng phải tay Cát Tang, trên người Triệu Vân Tiêu nổi cả da gà, tay thật lạnh như băng.
*tương liên: liên quan và tương tự nhau
Cát Tang không nghĩ đến Triệu Vân Tiêu sẽ đi qua, ông nắm chặc lấy tay Triệu Vân Tiêu, muốn nói cho đối phương biết không nên lo lắng cho ông, nhưng lai đau không nói nên lời. Triệu Vân Tiêu rút tay ra, đè lên dạ dày của Cát Tang, hỏi_: “Ừm, là nơi này đau?”. Biết đối phương nghe không hiểu tiếng nói của hắn, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể nói chậm một chút để cho đối phương dễ dàng đoán ra ý tứ của hắn.
Triệu Vân Tiêu đi tìm “gia sản” của hắn, Vân Hỏa lúc dẫn hắn đến có mang những thứ đó cho hắn. Tránh đi những ánh mắt nhìn chăm chú của các giống đực thú nhân, Triệu Vân Tiêu ở chỗ Ngõa Lạp tìm được toàn bộ gia sản của hắn. Xách bao lên, hắn mỗi tay một bao cố hết sức đi ra ngoài, cái bao rất nặng. Khang Đinh chạy tới, muốn giúp hắn cầm nhưng Triệu Vân Tiêu tránh ra. Khnag Đinh cũng nhìn ra được Triệu Vân Tiêu không thích ông, ông gọi một vị giống đực khác tới hỗ trợ, Triệu Vân Tiêu lại tránh ra. Không có biện pháp, Khang Đinh gọi một ấu tể giống đực đến giúp Triệu Vân Tiêu cầm cái bao. Đối phương là một đứa bé nên Triệu Vân Tiêu không có cự tuyệt. Hai người đem hai cái bao nặng trịch lôi vào nhà tranh của Cát Tnag. Trong lúc đó có giống đực cùng giống cái tới giúp, đều bị Triệu Vân Tiêu cự tuyệt.
Ấu tể mà Khang Đinh kêu đến gọi là Kỳ La, thoạt nhìn khoảng là bảy, tám tuổi, tóc đen, mắt đen, màu da lúa mạch. Ngươi nơi này màu da cũng tương đối đậm màu. Trời đã thật lạnh rồi, Kỳ La vẫn mặc áo ngắn không có tay choàng cùng quần mỏng lộ chân, chân cũng để trống. Triệu Vân Tiêu thấy hắn đã cảm thấy rất lạnh rồi, nghĩ thầm hài tử ở nơi này thật giỏi chịu lạnh.
Đem đồ vật lấy vào trong phòng Cát Tang, Triệu Vân Tiêu ở trong bao đồ của hắn tìm kiếm. Hắn thích Cát Tang, hắn có thể cảm giác được Cát Tang cùng người nơi này không giống nhau, ông chính là thương Vân Hỏa. Nghĩ đến Vân Hỏa, mũi Triệu Vân Tiêu lại bắt đầu ê ẩm, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Đè xuống thương tâm, hắn tìm ra quả man đầu, mật ong, trứng cùng với nấm. Những thứ này đều là hắn thích ăn, nhất là mật ong. Kể từ khi phát hiện hắn đối với mật ong quý không nỡ dùng, Vân Hỏa liền thích ở trong rừng rậm tìm các loại ong gây phiền toái. Cũng không biết y làm như thế nào, thế nhưng không có bị ong đốt, mỗi lần đều bình an mà mang được tổ ong về. Điều này dẫn đến Triệu Vân Tiêu mỗi khi làm kem dưỡng ẩm dám xa xỉ thêm mật ong vào.
Lại nghĩ đến Vân Hỏa. Trong cái bao mỗi một đồ vật đều có bóng dáng của Vân Hỏa. Triệu Vân Tiêu xoa mắt một chút, lại mở ra áo lông thú cao cấp của hắn. Kỳ La quỳ ngồi ở đất xa xa tò mò vị giống cái tốt nhất mà đến tận bây giờ nó nhìn thấy được. Hôm nay ở trong bộ lạc, lúc cái người đáng sợ kia xuất hiện nó cũng có ở đó. Nó cẩm thấy người kia không chỉ lớn lên nhìn đáng sợ, mà ngay cả tính tình cũng đáng sợ, thế nhưng vị giống cái này không sợ người kia. Nó cảm thấy vị giống cái này rất dũng cảm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play