Dường như cơm đã xong, Triệu Vân Tiêu cũng đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng ở một bên chờ Vân Hỏa trở lại, một bên nhờ vào ánh lửa mà tiếp tục chà lau da thú đã phơi nắng tốt. Đói bụng rồi, hắn ăn một hoàng quả lấp bụng. Đợi đến khi canh xương cũng biến thành màu trắng sữa rồi, rốt cục truyền đến âm thanh Vân Hỏa vỗ cánh to trong không khí. Triệu Vân Tiêu đứng lên hướng thân ảnh như lửa đỏ bay gần đến hô_: “Vân Hỏa!”
Một vệt màu đỏ hạ xuống đất, Vân Hỏa trở lại, trong miệng ngậm đồ, Triệu Vân Tiêu vội vàng bước lên phía trước. Vân Hỏa vứt đồ vật trong miệng trên trên đất, thấy rõ ràng là cái gì trái tim Triệu Vân Tiêu trong nháy mắt như bị cái gì đó mãnh liệt đánh vào. Đó là da thú, vô cùng xinh đẹp. Lông trên da thú không dài, màu sắc từ thuần trắng đến đến tai chuyển dần sang màu đỏ, tựa như được nhuộm thành cái dạng kia. Trên mặt đất tổng cộng có năm tấm da, phía trên còn mang theo vết máu, đủ cho Triệu Vân Tiêu làm ba cái thân áo da vẫn còn dư lại.
Ánh mắt Vân Hỏa ở dưới ngọn lửa phát sáng như ở dưới ánh đèn đá hồng ngọc. Thịt của chuột độn thổ không dễ ăn, nhưng da vô cùng xinh đẹp, giống cái cũng thích da của chuột độn thổ làm y phục. Nhưng chuột độn thổ vô cùng khó bắt, bọn chúng chỗ sâu trong rừng rậm và thường lui tới vào ban đêm, hơn nữa móng vuốt cùng hàm răng có độc, bị bọn chúng bắt được hoặc cắn được nếu như trễ ăn vào cỏ giải độc, chỉ có thể chờ chết. Chỉ có giống cái của bạn lữ phi thường cường đại mới có thể mặt y phục làm từ da chuột độn thổ, hơn nữa nếu có thể làm ra một thân (quần áo) đã là đáng giá để người khác hâm mộ cùng ghen tỵ. Một bộ lạc tối đa chỉ có hai, ba vị giống cái có thể mặc vào y phục như thế.
Triệu Vân Tiêu không có được da chuột độn thổ cỡ nào nguy hiểm, nhưng vẫn không trở ngại cảm động của hắn đối hành động lần này của Vân Hỏa. Hắn nắm lông mao trên cổ Vân Hỏa không muốn buông tay, mặc dù khóe miệng Vân Hỏa còn nồng đậm mùi máu tươi làm cho hắn không thoải mái, hắn cũng không muốn buông tay. Bị giống cái ôm thật chặt, Vân Hỏa hạnh phúc như nhẹ nhàng muốn lên tiên. Mấy tấm da chuột độn thổ này coi là cái gì, chỉ cần giống cái “hắn” thích, y sẽ làm cho tất cả y phục của giống cái đều làm từ da chuột độn thổ.
Dùng chân trước nhẹ nhàng đẩy Triệu Vân Tiêu ra, Vân Hỏa bay đến thác nước gần đó rửa sạch mặt cùng móng vuốt. Triệu Vân Tiêu đem mấy tấm da thú còn mới trước để sang một bên, bắt đầu nấu cơm. Đem thịt vụn đã chuẩn bị đặt vào trong một cái nồi nhỏ hơn một chút, sau đó lại cầm một cái nắp nồi tới đậy lại. Hắn muốn chưng bánh thịt* (bánh làm từ thịt ^^) cho Vân Hỏa ăn. Vân Hỏa tò mò nhìn động tác của Triệu Vân Tiêu, cái đuôi lay qua lay lại. Canh xương đã tỏa mùi thơm ra bốn phía rồi. Triệu Vân Tiêu dùng da thú đệm lại đem nồi bưng xuống, sau đó ở trong đống lửa tăng thêm một ít cây gỗ. Tối đến, đây là công cụ chiếu sáng của bọn họ.
Triệu Vân Tiêu múc ra một chén canh xương, sau đó dùng một cây gỗ dài thô ráp ở trong canh khuấy đều, để cho canh có thể nhanh nguội đi. Xương khủng long hầm ra tới canh so với các xương khác hương nồng hơn, xương khủng long sau khi nấu càng thêm trong suốt. Thần kỳ hơn chính là tủy trong xương khủng long sau khi nấu qua không phải là màu trắng, mà là trong suốt. Triệu Vân Tiêu không nỡ ăn.
Vân Hỏa nằm úp sấp không nhúc nhích, hưởng thụ hạnh phúc giống chuẩn bị thức ăn cho bữa tối. Đây là hạnh phúc thứ hai y mỗi ngày mong đợi nhất, thứ nhất chính là mỗi đêm cùng giống cái ôm nhau ngủ. Ban đêm núi rừng trời lạnh, canh xương rất nhanh không có còn nóng như vậy. Triệu Vân Tiêu đem một bát canh bưng đến trước mặt Vân Hỏa trước, để cho y được hưởng (thụ). Vân Hỏa liếm liếm tay Triệu Vân Tiêu, sau đó cúi đầu ăn canh. Uống vào miệng miếng thứ nhất, y bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó liền vùi đầu hét lớn, cũng không có dừng lại. Triệu Vân Tiêu thật cao hứng Vân Hỏa thật thích canh hắn nấu, hắn cũng cầm lấy chén của mình uống. Ừ, mùi vị thật tốt, không nghĩ đến xương khủng long hầm ra canh xương lại tốt như vậy. Uống….! A, cái hạt đầu này ăn cũng thật là ngon! Chẳng lẽ tự nhiên so với nhân công nuôi dưỡng mùi vị, hương tốt hơn?
Ở xã hội hiện đại toàn bộ thịt đều là nhân công nuôi dưỡng. Ở nơi thế giới xa lạ này, Triệu Vân Tiêu coi như là ngày ngày đều ăn nguyên uống nguyên mùi vị, nhưng mà… nếu như có thể có gạo nấu cơm hoặc là những món chính khác là tốt rồi. Mùi thơm bánh thịt cũng đã bay ra rồi, Triệu Vân Tiêu nhanh chóng uống xong ngụm canh cuối cùng, sau đó cầm hai khối da thú nhỏ mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên, mùi thơm càng thêm nồng đậm. Vân Hỏa vùi đầu ăn ngẩng đầu lên, trong nồi canh đã thấy đáy. Dùng cây gỗ chọc chọc bánh thịt, vẫn chưa hoàn toàn chín, Triệu Vân Tiêu đem nắp nồi đập trở lại, nghĩ đến ngày mai phải đi tìm nhánh cây thích hợp để làm chiếc đũa, hoặc là đến trong kho hàng xem thử có xương nào thích hợp làm đũa hay không.
Trong sơn động rất tối, ánh lửa ngoài động chỉ có một phần yếu ớt chiếu vào. Triệu Vân Tiêu nghĩ tới ngày mai nhìn thử xem một chút làm sao gia tăng độ sáng bên trong động vừa không để đốt lửa khói lên quá lớn. Không có ngốc quá lâu, Triệu Vân Tiêu đi ra ngoài, Vân Hỏa không chỉ đem toàn bộ canh uống xong, đem toàn bộ đậu ăn xong, y còn đem xương cũng nhai rồi ăn, tủy xương lại càng một chút cũng không bỏ qua.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play