Thích Tri đứng chờ trước cổng trường Trung học Hi Vọng phân hiệu 33 đã rất lâu. Cô liếc nhìn vòng tay thông minh, tính ra chỉ còn bốn phút hai mươi giây nữa là trường sẽ đóng cổng.
Nhìn ra con đường lớn dẫn vào trường, hầu như chẳng còn mấy học sinh.
Mãi cho đến phút cuối cùng, Minh Tương mới lếch thếch chạy tới, trên trán nổi hẳn hai cục u to tướng, chóp mũi đỏ ửng cả lên, trông vừa chật vật vừa buồn cười.
Thích Tri nhìn chằm chằm mấy giây mới dám chắc là cô bạn, gấp đến mức hét toáng:
“Con nhỏ kia, chạy nhanh lên chứ còn đứng ì ra đó!”
Xưa nay luôn giữ dáng vẻ yểu điệu, dịu dàng, đây là lần đầu tiên Thích Tri buột miệng chửi.
Minh Tương cắm đầu chạy, vừa khéo kịp lúc lách vào cổng trường ngay giây cuối cùng.
Cửa cổng sắt vang một tiếng “rầm” chấn động, rồi khép lại.
“Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì thế?” — lúc này Thích Tri mới để ý thấy trong tay cô đang xách một chiếc túi vải nhỏ lạ lẫm.
Túi màu hồng nhạt, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Điểm duy nhất không ổn chính là… trên đó in hằn một dấu chân to tướng màu đen, cực kỳ chướng mắt.
…
Sau khi nghe Minh Tương kể lại sự tình, Thích Tri lo lắng hỏi:
“Mắt cậu còn ổn chứ? Đừng để đến lúc khảo hạch lại nhìn một thành hai đấy.”
Minh Tương: “…”
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc ai đã ném cái túi này đến trước cửa nhà mình.
Nếu nói là kẻ muốn hãm hại cô, thì bên trong lại để sẵn mấy ống dịch dinh dưỡng và thuốc.
Nếu bảo là người tốt bụng, thì bao lâu nay cô sống chật vật nơi xó xỉnh này cũng chưa từng thấy ai dang tay giúp đỡ, vậy mà đúng lúc quan trọng lại có người “gửi tình thương”?
Tối qua, cô lỡ chân giẫm phải, ngã sấp mặt xuống nền sắt, thảm đến mức không muốn nhớ lại.
Minh Tương tiện tay nhét túi vào tủ đồ có khắc tên mình, quyết định tạm gác chuyện đó sang một bên để tập trung cho vòng khảo hạch sắp tới.
Trước khi đi, Kiều Giác dúi cho cô và Thích Tri vài thứ. Trong lúc đưa, ánh mắt cứ lưỡng lự nhìn Minh Tương, cuối cùng không nhịn nổi mà dặn:
“Trong số thuốc này có một lọ là thuốc trị thương bôi ngoài, em… chú ý hình tượng chút đi.”
Đây là gói tiếp tế của cô Kiều gửi đến. Những thứ như thuốc men đối với cô mà nói chính là tài nguyên vô cùng quý giá. Bảo cô chưa vào sân khảo hạch đã đem ra dùng, thật sự khiến cô có chút tiếc rẻ.
Cô quay sang xác nhận với Thích Tri:
“Thật sự… xấu lắm hả?”
“Cậu có muốn nghe sự thật không?”
“… Thôi khỏi.” Minh Tương lập tức chặn họng.
Cô hiểu Thích Tri quá rõ rồi.
Cái miệng kia vừa bĩu ra, chắc chắn là sắp buông lời cay độc.
Minh Tương ngoan ngoãn nhỏ một giọt thuốc, thoa lên trán và đầu mũi. Chỉ mười mấy giây sau, cảm giác sưng tấy và đau rát đã giảm hẳn.
Quả nhiên là thuốc tốt, hiệu quả tức thì.
Tri kiểm tra một vòng, gật gù hài lòng:
“Vẫn còn hơi đỏ, nhưng nhìn đỡ nhiều rồi, coi như tạm chấp nhận được.”
Giữa lúc ấy, tại tòa nhà dạy học số Một, một con ong máy tí hon vo ve giữa đám đông, cánh cơ giới rung nhè nhẹ, chuẩn xác bay đến trước mặt hai người.
“Các học sinh lớp 12 /7 – Thích Tri, Minh Tương, xin mời theo tôi đến phòng hội nghị tầng một, tòa nhà dạy học số Một, để tham gia tập hợp dự tuyển vào trường quân đội Kỳ Vân.”
Minh Tương nhét lọ thuốc vào chiếc túi nhỏ mà cô luôn coi như bảo bối, rồi cùng Thích Tri bước nhanh vào phòng họp.
Trong phòng hội nghị vô cùng náo nhiệt, chắc vì chưa có thầy cô đến giữ trật tự.
“Các cậu mà vào muộn tí nữa thì hay rồi, sáng nay có một con nhỏ chặn ngay cổng trường, nhìn y như gã phù thủy Gargamel ấy, hahaha!”
“Haha, tớ thấy rồi, hình như là con bé lớp bên cạnh, tên gì nhỉ… à, Minh Tương đó!”
“Ê, cẩn thận mồm miệng chút, người ta cũng vào kỳ khảo hạch đó.”
“Phù thủy Gargamel” kia đúng lúc đã đẩy cửa bước vào một nửa, gương mặt đầy ngạc nhiên ló ra:
“Ồ, mọi người đang nói chuyện hả?”
Tiếng cười lập tức tắt ngấm.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía cánh cửa xanh xám, nơi hé ra một gương mặt thanh tú. Trán và chóp mũi hơi đỏ, mái tóc vàng nhạt mềm mại rũ xuống sau lưng.
Ai nhìn cũng thấy rõ, trước mắt chính là một mỹ nhân.
Vài người vừa nói xấu thì mặt thoáng lộ vẻ lúng túng như bị bắt quả tang, song vẫn có người quay đi, miệng còn lẩm bẩm khó chịu.
Minh Tương nhìn cậu ta sâu một cái, rồi vắt chiếc túi nhỏ, khoác khẩu súng sau lưng, thong thả đi xuyên qua đám đông, chọn một chỗ ngồi thoải mái. Thích Tri lập tức ngồi cạnh bên.
Nhưng người nọ vẫn chưa chịu thôi, còn liếc qua Thích Tri rồi thì thào với bạn mình:
“Thích Tri này cũng lạ thật, sao lại chịu hạ mình chơi thân với nhỏ đó chứ.”
Trước đó, Kiều Giác từng bổ túc cho cả hai, đồng thời phân tích những đối thủ đáng chú ý trong vòng khảo hạch vào trường quân đội Kỳ Vân.
Người vừa nói kia là Lâm Hạo Vũ, học sinh lớp 1, hệ Hỏa, độ tương thích năng lượng cấp A, sắp sửa đột phá giai đoạn hai.
Nhưng Kiều Giác cũng không để ý nhiều, cậu ta vốn chẳng đủ sức làm thay đổi cục diện.
Dù sao thì Thích Tri vốn là Thức Tỉnh Giả hệ Kim cấp S, giai đoạn hai. Như lời cô Kiều, chỉ cần Thích Tri không tự tay “thả nước”, thì suất trúng tuyển gần như chắc chắn trong tay.
Còn Minh Tương, với kỹ thuật bắn tỉa có tầm xa vượt hẳn phạm vi công kích của Lâm Hạo Vũ, cũng chẳng xem là mối đe dọa.
Kiều Giác chỉ đặc biệt đánh dấu ba cái tên: Sở Lâm, Tống Nguyệt và Lâm Thâm.
Tống Nguyệt: hệ Mộc, cấp S, giai đoạn hai nhưng thuộc loại biến dị. Dị năng của cô ta phát động kèm độc tố thần kinh, có thể gây tê liệt hoặc ảo giác, nhưng bắt buộc phải có thực vật làm môi giới.
Lâm Thâm: hệ Thủy, cấp A, giai đoạn hai, hệ phòng ngự. So với Thành Tư Tư, một người cũng thuộc nhóm phòng ngự nhưng đã bị loại, việc Lâm Thâm được tuyển chọn đã chứng minh thực lực phòng thủ của cậu ta vượt trội đến mức nào.
Trên chiến trường, cần có những mũi thương sắc bén, nhưng đồng thời cũng cần những tấm khiên vững chãi. Nghe nói trường quân đội Kỳ Vân đã đặc biệt lưu ý đến cái tên này.
Trong khi Minh Tương ngồi nhắm mắt hồi tưởng chiến lược, vô số ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía cô.
Bởi lẽ, giữa cả căn phòng toàn Thức Tỉnh Giả, Minh Tương là người duy nhất không hề có dị năng.
Cái tên Minh Tương, suốt ba năm ở Trường Trung học Hy Vọng phân hiệu số 33, chưa từng là cái tên “bình thường”.
Là một học sinh “người thường” giữa vòng vây toàn Thức Tỉnh Giả, thế mà cô vẫn liên tiếp năm học kỳ liền được bầu chọn danh hiệu học sinh ưu tú. Cô chính là tấm gương điển hình cho câu nói “nỗ lực vượt lên hoàn cảnh”.
Thế nhưng việc cô ngồi trong phòng hội nghị này, lại khiến nhiều người cảm thấy chướng mắt, âm thầm dấy lên tâm lý bất bình, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Minh Tương vẫn chỉ lặng lẽ nhắm mắt, tỏ vẻ không có hứng bắt chuyện cùng bất cứ ai.
Vài người thấy vậy chẳng còn thú vị, lần lượt ngồi yên xuống chỗ.
Thế nhưng, ai nấy đều vô thức tránh chỗ Minh Tương ngồi, để lại một khoảng cách như một vạch ngăn cách vô hình.
Sở Lâm ngồi ở hàng ghế cùng dãy, phía bên kia, lặng lẽ liếc mắt nhìn sang.
Rõ ràng tối qua khi rời khỏi trường bắn, gương mặt cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, sao chỉ qua một đêm mà lại thành ra thế này?
Lúc này, thầy chủ nhiệm khối 12 mới từ tốn bước vào. Ông đẩy khẽ cánh cửa, nhìn thấy đám “nhóc con” này lại có thể ngoan ngoãn ngồi thành hai hàng chỉnh tề…
Chỉ là, chỗ ngồi có hơi tản mạn quá rồi chăng?
Thầy chủ nhiệm thu lại suy nghĩ, nghiêm giọng. Hôm nay, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông là phối hợp công tác tuyển sinh vào trường quân đội. Ông sẽ phụ trách phát kính bảo hộ chuyên dụng và dẫn cả nhóm đến địa điểm khảo hạch.
Giọng ông trầm xuống, nặng nề thông báo:
“Đợt khảo hạch này sẽ diễn ra ở ngoài thành…”
Một câu như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức khơi dậy ngàn lớp sóng.
Minh Tương mở mắt, quay đầu chạm phải ánh nhìn kinh ngạc của Thích Tri.
Còn những học sinh khác thì lập tức loạn lên như nồi cháo sôi.
“Ngoài thành? Vùng đó… đến cả học viên trường quân đội bình thường cũng khó đặt chân vào, chúng ta chỉ là học sinh cấp ba, đi thế còn về được không?”
“Đúng vậy! Trước giờ mấy lần khảo hạch chỉ là đối luyện hay thực chiến trong thành phố thôi, sao lần này lại phải ra ngoài?”
Thầy chủ nhiệm quét mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt sắc bén:
“Giờ lựa chọn rút lui vẫn còn kịp.”
***Phù thủy Gargamel là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trong loạt truyện tranh và hoạt hình “The Smurfs” (Người Xì Trum) của Bỉ.