Minh Tương đeo kính bảo hộ, tay phải nắm chặt súng, chỗ hõm giữa ngón cái và trỏ khớp chặt vào báng, khóa chặt mục tiêu rồi nhanh chóng bóp cò.
Theo tiếng đạn xuyên bia, giọng máy móc lạnh lẽo vang lên trong không trung:
“Bãi số 4, trúng, mười điểm.”
Số 4 vốn là con số may mắn của Minh Tương. Dù nhiều người mang định kiến với nó, nhưng cô chưa bao giờ để ý.
Động tác của Minh Tương không hề ngừng lại, từng viên đạn tiếp tục được bắn ra.
Thời gian trôi qua, ngày cuối tuần dần đi đến chiều, trong trường bắn người đến mỗi lúc một đông, âm thanh báo điểm vang lên không dứt.
Minh Tương bước đến bàn điều khiển, mở chế độ bia di động và gió quấy nhiễu tốc độ cao.
Theo kinh nghiệm từ những lần dự tuyển của trường quân đội Kỳ Vân, mỗi kỳ khảo hạch đều thay đổi điều kiện. Việc duy nhất cô có thể làm, chính là thích ứng với mọi biến số để bước vào vòng tuyển chọn mà không sơ suất.
Giọng máy vang liên tục từ bãi số 4:
“Bãi số 4, gió cấp 1.
Tốc độ bia di động: 5m/s.
Trúng, mười điểm.”
……
“Bãi số 4, gió cấp 3.
Tốc độ bia di động: 15m/s.
Trúng, mười điểm.”
……
“Bãi số 4, gió cấp 9.
Tốc độ bia di động: 100m/s.
Trúng, mười điểm.”
Âm thanh lặp đi lặp lại khiến cả trường bắn bắt đầu xôn xao.
Phải biết rằng, tốc độ 100m/s đã gần ngang bằng xe bay trong thành phố. Mà trong tình huống này, người ta vẫn có thể chuẩn xác bắn trúng mười điểm, chẳng khác nào dễ dàng hạ gục dễ dàng một tên tội phạm đang lái xe bay bỏ trốn.
“Người ở bãi số 4 là ai thế?”
“Khủng khiếp vậy, chẳng lẽ là học viên trường quân đội Kỳ Vân về nghỉ phép?”
“Có gì lạ đâu? Người có thể điều khiển được quỹ đạo kim loại cũng làm được ấy chứ.”
Người kia chỉ tay về phía bãi số 7, nơi Sở Lâm đang đứng.
“Thằng nhóc đó cũng gần như trăm phát trăm trúng.”
Kẻ khác lại khinh bỉ:
“Một đằng bắn tĩnh, một đằng bắn động, so kiểu gì được? Có cùng đẳng cấp chắc?”
Tiếng bàn tán rất gần, nhưng Sở Lâm không mở miệng phản bác, chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn về phía bãi số 4.
Hai ngày nay, hầu như mỗi sáng tám giờ anh đều đến, tám giờ tối mới rời đi.
Nhưng bất kể lúc nào, đều thấy Minh Tương như cái bóng kiên định, đứng sừng sững ở bãi số 4, không hề lay chuyển.
Từ sau cái ngày tình cờ nghe được bí mật kia, Sở Lâm chưa từng nói với Minh Tương thêm một câu nào.
Thế nhưng con người ấy, ở trong trường đã đủ nổi bật, ra ngoài trường vẫn chẳng hề thu liễm.
Giống như một hạt vàng lẫn trong cát bụi, chỉ cần lộ ra chút ánh sáng, lập tức khiến người ta phải kinh ngạc.
Khẩu súng trong tay cô, từng phát bắn chuẩn xác đến mức ngay cả anh cũng không kiềm được mà liếc nhìn.
Sở Lâm thu hồi ánh mắt, trong lòng dấy lên một luồng hiếu thắng khó hiểu, liền đi tới bàn điều khiển, bắt đầu thiết lập tham số.
“Bãi số 7, gió cấp 9.
Tốc độ bia di động: 100m/s.”
Sở Lâm nhíu mày, mái tóc bị gió mạnh hất lệch sang một bên, gương mặt lạnh lùng cũng bị thổi đến hơi biến dạng.
Nếu không có kính bảo hộ, e là đôi mắt chẳng thể mở nổi, cơn gió cấp 9 đủ sức làm một người trưởng thành bình thường bị thổi loạng choạng.
Trong khung cảnh mịt mù gió bụi, Sở Lâm cố gắng ổn định trọng tâm, nhắm kỹ rồi bóp cò.
Giọng máy vang lên:
“Bãi số 7, tốc độ gió: cấp 9.
Tốc độ bia di động: 100m/s.
Trúng, bảy điểm.”
….
“Bãi số 7, tốc độ gió: cấp 9.
Tốc độ bia di động: 100m/s.
Trúng, chín điểm.”
…
“Bãi số 7, tốc độ gió: cấp 9.
Tốc độ bia di động: 100m/s.
Trúng, mười điểm.”
Đám người lập tức xôn xao:
“Là ai thế? Vừa vào đã chọn độ khó cao thế này.”
Sở Lâm không để ý, tiếp tục bóp cò.
Xung quanh đã tụ tập không ít người hiếu kỳ, trầm trồ khen ngợi. Trong tiếng tán dương ấy, Sở Lâm ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, lại nhìn về phía bãi số 4 nhưng nơi đó đã đổi sang một vị khách khác.
Minh Tương đã biến mất từ lúc nào.
Anh cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên vòng tay thông minh.
20:14.
Đã quá giờ rồi.
Lúc này, Minh Tương hẳn đang ở bên cạnh vị “kim chủ” của mình, cung cấp dịch vụ đồng hành mua sắm trọn gói.
Thích Tri ngậm ống hút, nói mơ hồ:
“Vừa rồi thằng nhóc kia rõ ràng là đang cạnh tranh với cậu đó.”
Minh Tương không mấy bận tâm:
“Đều là thí sinh dự tuyển trường quân đội thôi, bình thường.”
Thích Tri nhướng mày:
“Cậu đắc tội với người ta rồi à?”
“Tôi? Đùa sao. Tôi mà rảnh đến mức đi gây thù hằn với một kẻ chẳng liên quan gì? Cậu quên châm ngôn sống của tôi rồi à. Thời gian là tiền bạc, lãng phí thời gian tức là lãng phí tiền bạc.”
Thích Tri im lặng vài giây, rồi nhắc nhở:
“Cậu quên vụ Thành Tư Tư rồi hả?”
Minh Tương: “……”
Cái đó không giống nhau mà…
Cô lúng túng ngậm chặt ống hút, không nói thêm.
Quả thật, lần ấy là do cô rảnh rỗi mới tự dưng ra tay trước, kéo theo đủ thứ phiền phức sau đó.
Cũng may là mấy hôm nay Thành Tư Tư không còn chạy ra gây sự nữa.
“Thằng nhóc đó là đối thủ đáng gờm đấy. Dị năng của cậu ta là điều khiển kim loại cỡ nhỏ, cấp bậc hình như là cấp hai, phạm vi khống chế lên đến cả trăm mét vuông. Kiểu huấn luyện bắn súng này, đối với cậu ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi. Nếu trong kỳ sơ tuyển người ta cố tình nhắm vào cậu… cậu coi như xong.”
Thích Tri liếc cô một cách sâu xa, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhấm nháp ống hút.
Đây là loại nước giải khát mới ra, chẳng có chút dinh dưỡng nào, toàn công nghệ và hương liệu, nhưng so với thứ dinh dưỡng lỏng nhạt nhẽo thì vị ngon hơn gấp bội.
Loại của Minh Tương là vị nho, cô cắn ống hút, vừa uống vừa nghĩ.
Quả thật, đây đúng là một vấn đề đáng để cân nhắc.
Vì chuyện này, cô mới nghiêm túc nhớ lại hình bóng Sở Lâm trong đầu.
Nghĩ mãi cũng chẳng thấy mình với cậu ta có xích mích gì. Thậm chí số lần gặp mặt cũng chẳng nhiều.
Cùng lắm là khi cô Kiều Giác huấn luyện riêng cho cô, hay lấy cậu ta ra làm ví dụ so sánh:
“Sở Lâm rất ưu tú, rất nỗ lực. Đến khi cô gục ngã, vẫn chẳng đuổi kịp dấu xe khói của cậu ta.”
Minh Tương không phục, lén cãi lại trong lòng. Nhưng đó là chuyện hai năm trước, hơn nữa cậu ta đâu có năng lực đọc tâm? Làm gì có khả năng biết được?
Có thể là chuyện gì cơ chứ?
Minh Tương thu lại dòng suy nghĩ, hừ khẽ:
“Không sao, cậu ta mà dám giở trò xấu xa, tôi còn muốn xem ai mới là kẻ ngã xuống trước.”
“Nhớ kỹ, đã hẹn rồi, cùng nhau vào Kỳ Vân.” Thích Tri dừng bước, ánh mắt kiên định đầy quyết tâm.
Minh Tương nâng lon nước, chạm nhẹ vào ly trong tay cô ấy:
“Đương nhiên! Nhất định cùng vào Kỳ Vân!”
……
Trong chợ đen không có khái niệm ngày đêm. Ở tầng ngầm thứ hai, chiếc đồng hồ cơ khổng lồ treo trên trần mỗi khi đến giờ tròn lại phát chuông thông báo.
Đúng mười giờ, hai người tách nhau ra về.
Cả cuối tuần, Minh Tương gần như chẳng về nhà, chỉ thiếp đi chốc lát trên chiếc ghế dài trong phòng nghỉ của ông chủ.
Lúc này, nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, cuối cùng cô cũng trở về được nơi gọi là “nhà”.
Gió đêm mang hơi lạnh, lùa qua lỗ thủng trên cầu thang sắt, phát ra tiếng rít ghê rợn.
Cảnh tượng thoáng khiến người ta gai người.
Đặc biệt là khi cô rẽ bước tới trước cửa nhà mình, trước mắt chỉ là một màn đêm tối mịt, không chút ánh sáng.
Nhưng con đường này cô đã đi không biết bao nhiêu lần, theo trí nhớ, Minh Tương thậm chí không cần nhìn cũng tính toán chính xác vị trí cửa và ổ khóa.
Bước chân cô vẫn đều đặn, vững chắc.
Bỗng nhiên, chân dưới mềm nhũn, toàn thân cô lao về phía trước!
“Mẹ kiếp!”
“Kẻ nào! Chơi bẩn thế này!”