“Em là Minh Tương?” – Chủ nhiệm giáo vụ đẩy gọng kính viễn thị, cẩn thận quan sát nữ sinh đứng trước mặt.

Văn phòng chủ nhiệm giáo vụ, trường Trung học Phổ Thông Hy Vọng phân hiệu số 33, thành phố Lâm Quang.

Bầu không khí trầm xuống, căng thẳng như thể sắp có giông bão ập đến.

Cô đứng ngay ngắn, bên ngoài đồng phục là một chiếc hoodie màu xám, tóc buộc đuôi ngựa cao.

Nhìn thế nào cũng không giống kiểu “gây chuyện”.

Chủ nhiệm giáo vụ khẽ nhíu mày, liếc sang “nạn nhân” – Thành Tư Tư.

Cô gái kia cắn môi, gật đầu xác nhận.

Ông vừa xem xong hồ sơ của học sinh tên Minh Tương này:
— Không dị năng.
— Học kỳ đầu tiên thành tích bình thường.
— Từ học kỳ hai, súng và cận chiến tiến bộ vượt bậc, đến năm ba thì toàn ưu.

Một mầm non không tệ… nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là học sinh bình thường.

Không thể nào so được với Thành Tư Tư – một Thức Tỉnh Giả hệ phòng ngự hiếm có.

Nghĩ đến đây, ông trầm giọng:

“Em không biết rằng khiêu khích người khác có thể bị đuổi học à?”

Minh Tương ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời:

“Chủ nhiệm, em là học sinh ngoan. Em chưa bao giờ khiêu khích, đánh lén hay kỳ thị bạn học. Mấy việc thấp kém, phẩm hạnh bại hoại đó, em không làm.”

Thành Tư Tư: “???”

“Vậy con chim này là sao?”

Chủ nhiệm gõ mạnh hai ngón tay lên bàn kim loại.

Lúc này Minh Tương mới nhìn rõ vật màu đen sì kia—một con chim chết.

“Nhìn quen không?”

Cô thu tầm mắt, gật đầu:

“Em bắn rơi nó.”

Chủ nhiệm hơi giãn mày:

“Thừa nhận thì tốt. Em nổ súng dọa bạn học, gây ảnh hưởng xấu nghiêm trọng. Hành vi này rất tệ, tôi sẽ ghi một lỗi vào hồ sơ của em.”

“Hù dọa bạn học?”

Chủ nhiệm khựng lại:

“Không phải em vừa nhận sao?”

Minh Tương lắc đầu:

“Chủ nhiệm chắc nghe nhầm rồi. Em nói, con chim đó là em bắn rơi, nhưng em không hù dọa bạn học.”

Chủ nhiệm tức đến bật cười:

“Trùng hợp thế nào mà lại rơi đúng vào tay bạn ấy?”

Minh Tương bình thản “tường thuật lại” và cũng khiêm tốn nhận sai:

“Chủ nhiệm, thầy Thành, vừa nãy bạn Thành Tư Tư chặn em lại, vu oan em gian lận điểm số. Em chỉ muốn thể hiện một chút kỹ thuật bắn súng để phản bác."

"Em không để ý là con chim rơi vào tay bạn ấy. Em thừa nhận đây là sơ suất… nhưng đúng là trùng hợp thôi.”

Thật biết vòng vo!

Chủ nhiệm bị nghẹn lời, không nói được gì.

Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí khó xử.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cửa.

Người vừa bước vào, tóc dài xõa, ngũ quan sắc nét, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng khó lại gần.

Đó là cô Kiều Giác – chủ nhiệm lớp 7, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của Minh Tương.

Thấy người quen, cơ bắp Minh Tương mới hơi thả lỏng. Người đến cứu rốt cuộc cũng tới rồi.

Chủ nhiệm giáo vụ hắng giọng:

“Vào đi.”

“Tìm em nửa ngày nay rồi. Kỳ khảo hạch vào Trường Quân đội Kỳ Vân sắp tới, em gây chuyện gì mà bị gọi lên phòng giáo vụ thế?” 

Kiều Giác vừa bước vào đã lờ luôn chủ nhiệm giáo vụ, cau mày xông thẳng đến, trút một tràng mắng vào Minh Tương.

Sắc mặt chủ nhiệm hơi khó chịu, liếc người đứng sau lưng Kiều Giác, rồi đứng lên tiếp lời:

“Cô Kiều, học sinh của cô thật là quá đáng! Dám công khai bắt nạt bạn ngay trong trường!”

Cuối cùng sự chú ý của Kiều Giác cũng bị kéo lại.
Đôi mắt đẹp lạnh lùng, mang theo vài phần sát ý nhìn sang.

Chủ nhiệm giáo vụ vừa định liệt kê tội trạng thì khựng lại, bị ánh nhìn đó khiến nổi hết da gà.

Lúc này, người đàn ông đứng phía sau chủ nhiệm mới cất tiếng:

“Chuyện trẻ con với nhau thôi, không ảnh hưởng gì nghiêm trọng.”

Khi nhìn rõ gương mặt ông ta, sắc mặt Kiều Giác thoáng thay đổi, nhưng chỉ trong tích tắc đã trở lại bình thường.

Người đàn ông nhanh chóng giải thích vài câu, chủ nhiệm giáo vụ mới thở phào.

Kiều Giác nghe xong cũng giãn mày:

“Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ với chút việc này mà kết luận học sinh tôi bắt nạt người khác à?”

“Như thế mà còn không gọi là bắt nạt à?”

“Hôm nay tiết cuối là môn bắn súng. Minh Tương là một trong mười học sinh dự tuyển ưu tú. Tôi bảo em ấy luyện thêm, không may dọa bạn này một chút thôi. Tôi thấy không cần chuyện bé xé ra to.”

Chủ nhiệm giáo vụ: “???”

Hai lời khai này chẳng ăn khớp tí nào?!

Khoan đã…

Chủ nhiệm giáo vụ chợt sững lại, rồi bắt được trọng điểm:

“Cô vừa nói, học sinh này là một trong mười người dự tuyển của Trường Quân đội Kỳ Vân?”

[Tên: Minh Tương

Tuổi: 17

Dị năng: Không

Độ tương thích năng lượng: 107

Thiên phú: Xạ thủ thiện xạ, Kỹ thuật cận chiến sơ cấp]

Minh Tương khép bảng thuộc tính lại.

Bây giờ là ngày 16 tháng 11, năm 342 Tân lịch.

Thế giới này đã từng hứng chịu thảm họa hạt nhân toàn cầu.

Trời vừa sang đông.

Ba năm trước, cô xuyên đến nơi này—một thế giới đầy rẫy Thức Tỉnh Giả—trở thành một “người thường” mang bảng thuộc tính, với độ tương thích năng lượng cao ngất 107.

Độ tương thích năng lượng và dị năng của Thức Tỉnh Giả có mối liên hệ mật thiết.

Chỉ số càng cao, tiềm năng càng lớn.

Trên 100 điểm, được xem là cấp thiên tài.

Tiếc là, dù kiểm tra không biết bao nhiêu lần, thanh đo sáu nguyên tố trên bảng vẫn không hề nhúc nhích—cô không có bất kỳ dị năng nào.

Một thiên tài… vô dụng.

Là người xuyên không, buff của cô gần như chất chồng lên nhau: mồ côi, nghèo khó, sống trong môi trường khắc nghiệt.

Người máy trí năng tràn lan, bóp nghẹt không gian sinh tồn của người thường.

Ở tuổi này, không bằng cấp, không chỗ dựa, ngay cả việc rửa bát cũng bị robot giành mất.

Để kiếm một nguồn thu nhập ổn định, Minh Tương từng thử đến trạm đăng ký thợ săn tiền thưởng để xin gia nhập.

Nhưng nơi đó chỉ nhận hai loại người: một là Thức Tỉnh Giả, hai là học viên trường quân đội. 

Kết quả? Cô bị loại ngay từ vòng gửi xe.

Nếu không vào được Trường Quân đội Kỳ Vân, sau khi tốt nghiệp cấp ba, chi phí thuốc chống phóng xạ, dịch dinh dưỡng và sinh hoạt đã đủ để nghiền nát cô.

Vì vậy, kỳ thi vào Trường Quân đội Kỳ Vân chính là con đường sống duy nhất.

Chỉ cần trúng tuyển, mọi khó khăn hiện tại sẽ được giải quyết.

“Em nói xem, hôm nay là chuyện gì? Sát kỳ khảo hạch sơ tuyển rồi mà em còn gây ra chuyện thế này, chẳng lẽ không định thi vào Kỳ Vân nữa à?”

Giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc của Kiều Giác kéo cô về thực tại.

Minh Tương: “…”

Làm sao cô có thể tự chặn con đường sống của mình?

Cô cẩn thận nhớ lại:

“Cậu ấy chặn đường em, tức tối nói em vào danh sách dự tuyển là nhờ quan hệ, không phục. Em liền cho cậu ấy xem thử kỹ thuật bắn súng của em.”

“Cố tình bắn trúng tay người ta à?”

“Không ạ. Cậu ấy tưởng em bắn cậu ta nên vội vàng kích hoạt dị năng, nếu không viên đạn đã rơi xuống đất.”

Kiều Giác giật giật thái dương:

“Miệng lưỡi em cứng thật.”

Em tưởng mọi người là đồ ngốc chắc?

“Em có biết người đứng sau chủ nhiệm giáo vụ là giám khảo tuyển sinh của Trường Quân đội Kỳ Vân không?"

"Nếu cô không tới kịp, chỉ cần hồ sơ hôm nay bị ghi lỗi, em đã rớt ngay từ vòng sơ tuyển rồi.”

Minh Tương ngạc nhiên:

“Kỳ khảo hạch sơ tuyển không phải thứ Hai tuần sau sao? Sao giám khảo bên Trường Quân đội Kỳ Vân lại xuất hiện hôm nay?”

“Trường Quân đội rất coi trọng chất lượng đầu vào. Không chỉ xem thành tích mà còn đánh giá phẩm chất. Lần này họ tới chắc để điều tra hồ sơ, xem trong thời gian học có vi phạm gì không.”

Kiều Giác liếc cô:

“Hôm nay em may đấy. Nếu không phải là thí sinh dự tuyển, chủ nhiệm giáo vụ đâu dễ dàng bỏ qua vậy.”

Quản lý và giảng dạy ở Trường Trung học Phổ Thông Hy Vọng phân hiệu số 33 tách biệt, nên chủ nhiệm giáo vụ không nắm rõ tình hình từng học sinh, chỉ có thể dựa vào hồ sơ cơ bản được tra trên hệ thống.

Ánh mắt Kiều Giác rơi xuống khẩu súng sau lưng cô:

“Cuối tuần luyện thật tốt vào. Đối thủ của em là đám Thức Tỉnh Giả như Sở Lâm. Muốn nổi bật, em phải rực rỡ hơn bọn họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play