Minh Tương vừa bước một chân vào, từ trong cửa cuốn lộ ra một gương mặt thanh tú.

Anh ta khẽ nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách ánh lên chút ngạc nhiên: 

“Cậu cũng đến à?”

Đây là Sở Lâm, đối thủ nặng ký của lớp 1 mà Kiều Giác từng nhắc đến. Cô nhớ người này dường như là Thức Tỉnh Giả hệ kim, độ tương thích năng lượng cũng thuộc cấp S đỉnh cao, được 100 điểm.

“Cậu bao sân à?”

Sở Lâm ngẩn ra.

“Không, tôi vừa mới đến.”

“Tôi vào xem thử.” Minh Tương vượt qua anh ta, đi thẳng đến phòng nghỉ nhỏ của ông chủ.

“Cô có vẻ quen thuộc nơi này nhỉ?”

Sở Lâm không biết từ lúc nào đã đi theo cô.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, ông chủ nghe tiếng bước chân liền ngoảnh lại, lập tức đứng dậy mở cửa.

Ông chủ là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, trông chất phác thật thà. Minh Tương nghe người ta nói ông từng là một quân nhân giải ngũ.

Thật hay giả thì không ai xác minh được.

“Minh Tương, hôm nay e rằng cô không có chỗ luyện bắn súng đâu.” Ông chủ có vẻ áy náy.

Minh Tương hỏi: “Chuyện gì vậy? Ai bao sân?”

“Haiz, là một cô gái, trông tâm trạng không tốt, đang trút giận ở đây. Quan trọng là tôi cũng không tiện từ chối.”

Phòng nghỉ chỉ cách bãi bắn một bức tường, tiếng sóng xung kích từ những viên đạn liên tục vang lên từ phía sau.

Minh Tương đi đến cửa bãi bắn, hé mở một khe hở.

Sau khi nhìn rõ người bên trong, lông mày cô khẽ giật.

Sao lại là vị “đại phật” này nữa?

“Cô quen à?” Sở Lâm nghi hoặc.

Minh Tương liếc anh ta một cái thật sâu: 

“Tôi đoán, cậu chắc cũng quen.”

Sở Lâm: ?

Minh Tương tốt bụng nhường chỗ cho anh ta nhìn.

Người bên trong có mái tóc dài uốn lọn, mặc bộ đồ hồng phấn thời thượng, đeo kính bảo hộ, bắn điên cuồng vào bia như để trút giận. 

Sau một loạt thao tác, chẳng có mấy phát trúng đích, âm thanh máy móc liên tục thông báo:

“Bãi số 1, không trúng.”

“Bãi số 1, không trúng.”

“Bãi số 1, trúng, 5 vòng.”

“Bãi số 1, trúng, 3 vòng.”

Thành tích thê thảm không nỡ nhìn.

Dù vậy, cho dù không qua được vòng sơ tuyển  quân sự, người này tốt xấu gì cũng là học sinh ưu tú của phân hiệu số 33, không thể nào tệ đến mức này.

Chắc chắn cô ta chẳng thèm bắn nghiêm túc.

Sở Lâm nhíu mày:

“…… Cô ta làm sao vậy?”

Ánh mắt hắn anh mang ẩn ý, nhìn về phía Minh Tương.

“Cậu không biết à? Cậu có xem danh sách dự tuyển không?” 

Minh Tương nói:

“Cô ta hạng 11.”

Sở Lâm gật gù:

“Thì ra là vậy.”

“Vậy cậu còn nghĩ cái gì?”

Sở Lâm chậm rãi mở miệng:

“Thực ra lúc tan học hôm nay, tôi thấy hai người các cậu bị ong máy gọi tới phòng giáo .”

“……” 

Minh Tương im lặng một thoáng, rồi đáp:

“Có lẽ cũng liên quan một phần, nhưng rớt khỏi vòng tuyển mới là nguyên nhân chính. Cô ta cảm thấy tôi đã cướp suất của mình.”

Ông chủ cau mày, hơi khó xử, hạ giọng nói:

“Cô cũng đừng trách tôi. Nghe tin cô được vào vòng dự tuyển trường quân đội, tôi biết mấy hôm nay cô sẽ tới tập luyện, nên vốn định giữ sân quen.”

“Nhưng tiểu nha đầu kia, cha cô ấy là tổng phụ trách của cả khu chợ đen này, thật sự không thể đắc tội. Các cô lại là bạn học, hay thử nói chuyện khẽ khẽ xem, biết đâu người ta chịu nhường cho hai đứa một nửa sân?”

Sở Lâm cũng góp lời:

“Hay là cậu thử khuyên nhủ đi? Oan gia nên giải chứ đừng kết thêm.”

Thiếu niên à, câu thứ hai của cậu chắc là nói ngược rồi.

Minh Tương có chút bất đắc dĩ. Hai ánh mắt đầy chờ mong đều dồn cả lên người cô. Cắn răng, cô vác súng, cắn răng mà bước thẳng vào.

“Bãi số 4: Trúng, 10 điểm.”

“Bãi số 4: Trúng, 10 điểm.”

“Bãi số 4: Trúng, 10 điểm.”

……

Nghe tiếng thông báo khác xen vào, Thành Tư Tư cuối cùng cũng dừng tay, nghi hoặc quay đầu.

Ai vậy?

Rõ ràng cô đã bao trọn nơi này, sao lại có người xông vào?

Vừa định quay lại hỏi tội ông chủ, nhưng vừa xoay đầu, cô đã nhìn thấy gương mặt Minh Tương.

Ông chủ đứng sau lưng, dáng vẻ hết sức lúng túng.

Không phải… rõ ràng bảo cô ấy vào nói chuyện, sao lại trực tiếp vác súng bắn luôn?

Đây chẳng phải cướp sân trắng trợn sao?!

Đến cả Sở Lâm cũng không ngờ Minh Tương lại thẳng thừng, thô bạo như vậy. Anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ chờ lúc hai người động thủ là lập tức xông vào ngăn cản.

Nhưng Thành Tư Tư lại không động thủ, mà hung hăng trừng mắt:

“Sao lại là cô? Cô không biết nơi này đã bị tôi bao trọn rồi sao?”

Minh Tương gật đầu. 

“Biết chứ, chẳng phải thấy cô một mình trút giận hơi nhàm à? Tôi đến chơi cùng chút.”

Cách này đúng là hơi đường đột, nhưng Thành Tư Tư không dừng lại, rõ ràng chẳng thể nói chuyện tử tế được.

Thành Tư Tư: ?

“Cô bị điên à?”

“Chà! Sao còn chửi người nữa? Kém văn minh quá.”

Thành Tư Tư: “…”

Cô ta tức đến nỗi bật cười:

“Đây là sân tôi bao trọn!”

“Chẳng phải cậu không phục sao?”

Thành Tư Tư hơi khựng lại, chưa theo kịp mạch suy nghĩ của Minh Tương.

Minh Tương nói thẳng:

“Chuyện rớt vòng dự tuyển ấy.”

Ánh mắt Thành Tư Tư khẽ lóe sáng.

Đúng vậy, cô ta tất nhiên là không phục!

Cô là hệ phòng ngự, dị năng hiếm thấy lại còn cực kỳ thực dụng.

Tại sao cô lại thua?

Cô tuyệt đối không tin một học sinh bình thường không có dị năng nào, lại giỏi hơn mình!

Minh Tương vác súng, đứng thẳng, dứt khoát nói:

“Cậu không phục đúng không? Vậy chúng ta đường đường chính chính thi đấu một trận, thế nào?”

“Nếu cậu thắng, tôi sẽ tự nguyện rút khỏi kỳ khảo hạch trường quân đội."

"Nếu tôi thắng, tôi muốn cậu nhường cho tôi một phần sân để luyện tập. Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu.”

Minh Tương nghĩ một lúc, thêm vào:

“Tôi có thể trả tiền.”

Trong khoảnh khắc, Thành Tư Tư lập tức cảnh giác.

Nhớ tới phát súng buổi chiều, tim cô vẫn còn rúng động.

Cảm giác cái lưỡi mềm nhũn của sinh vật nhiễm xạ dán lên mu bàn tay… tới giờ vẫn khiến toàn thân cô rùng mình.

Nhưng nghĩ lại thì thấy mất mặt.

Mình đường đường là một Thức Tỉnh Giả có độ tương thích năng lượng cấp A, vậy mà lại bị một “người bình thường” hù cho khiếp sợ.

Cô cố nén lại, trấn định, rồi liếc nhìn bia bắn phía đối diện.

Thực ra, trình độ bắn súng của cô không hề kém. Nhưng so với Minh Tương… đúng là chẳng đáng để so.

Thành Tư Tư hừ lạnh trong lòng.

Cô ta ngoài súng ra, còn có gì đáng khoe?

“Được. Nhưng tôi không đấu súng, tôi muốn đấu cận chiến. Chỉ cần cậu thắng, hôm nay cả sân bắn sẽ nhường cậu.”

Minh Tương nhướng mày. Đấu cận chiến? Cô nghe nhầm chăng?

Trong ấn tượng của cô, hình như đã rất lâu rồi… chẳng ai còn dám đưa ra yêu cầu này.

Sở Lâm khẽ chấn động.

Ai mà chẳng biết, ở trường phân hiệu số 33 này, có một học sinh “người bình thường” không mang dị năng, nhưng thành tích luôn toàn A, chỉ nhờ vào khả năng bắn súng trăm phát trăm trúng.

Yêu cầu của Thành Tư Tư chẳng khác nào bảo Minh Tương tự nhổ đi chiếc nanh lợi hại nhất của mình.

Quả thật cay nghiệt!

Nhưng sau vài giây ngập ngừng, Minh Tương mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu:

“Được thôi. Đánh cược thì phải chịu thua, đúng chứ?”

Thành Tư Tư cong môi cười lạnh:

“Tôi nói được thì sẽ làm được.”

Cô ta là Thức Tỉnh Giả hệ phòng ngự, loại đối thủ khó nhằn bậc nhất trong các dị năng giả.

Minh Tương ngoài bắn súng thì chẳng có sở trường gì đặc biệt, tưởng bày ra khí thế hù dọa là cô sẽ sợ sao?

Sở Lâm cũng chẳng hiểu ý Minh Tương.

Cô định giúp Thành Tư Tư trút giận chuyện chiều nay à?

Nhưng Minh Tương thần sắc bình thản, như thể chẳng hề nghĩ mình sẽ thua.

Sự tự tin này khiến anh ta cực kỳ hoang mang.

Một người thường như Minh Tương, lấy gì để đấu cận chiến với một Thức Tỉnh Giả hệ phòng ngự chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play