“Ra ngoài nhanh thế à? Tình hình thế nào rồi?”– Một nữ sinh tóc mái bằng chờ cô ở cổng trường hỏi.

Người đó là Thích Tri – bạn thân hiếm hoi mà Minh Tương có sau khi xuyên tới thế giới này.

Thích Tri là một Thức Tỉnh Giả hệ Kim cấp S giai đoạn hai, có độ tương thích năng lượng lên đến 105, dị năng là kim loại hóa (hóa cứng da). 

Cô nàng cũng chính là đối thủ đáng gờm nhất của Minh Tương trong kỳ khảo hạch lần này.

“Cũng chẳng có gì. Nghe giáo viên chủ nhiệm nói tớ muốn tham gia kỳ khảo hạch quân đội, thế là thả tớ ra luôn.”

Quả nhiên, ở đâu cũng vậy—thói quen nâng kẻ mạnh, đạp kẻ yếu, nhìn mặt mà đối xử, chẳng nơi nào thiếu. 

Thích Tri nghĩ một chút rồi nói: 

“Vòng sơ tuyển, Thành Tư Tư xếp hạng tổng hợp thứ 11, chỉ thiếu một bậc nữa là được vào danh sách khảo hạch. Đúng là ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng dễ phát điên.”

Suất vào Trường Quân Đội Kỳ Vân cực kỳ hiếm hoi, mỗi cơ hội đều vô giá.

Đặt mình vào vị trí Thành Tư Tư — một Thức Tỉnh Giả hệ phòng ngự, độ tương thích năng lượng cấp A mà vẫn bị loại, trong khi học sinh bình thường lại được tham gia — đúng là nuốt không trôi. 

Nhưng ai bảo cô ta kém hơn người khác cơ chứ?

Nghĩ lại chuyện đó, Minh Tương vẫn thấy ấm ức.

Trường Trung học Phổ Thông Hy Vọng phân hiệu số 33 có năm con ong máy phụ trách duy trì kỷ luật, do trung tâm thành phố phía trên đào thải xuống. 

Mọi khi, mấy học sinh quậy phá trong trường đánh nhau long trời lở đất cũng chẳng thấy mấy con ong đó đâu.

Lần này, Thành Tư Tư khiêu khích cả buổi chẳng ai bắt gặp, ngược lại Minh Tương mới nổ một phát súng đã bị bắt quả tang.

Kết quả, cả hai bị đưa đi chịu phạt.

Hôm nay là thứ Sáu, nếu không có chuyện phiền phức này, cô đã rời trường từ nửa tiếng trước rồi.

“Cuối tuần cậu tính làm gì?” – Thích Tri hỏi.

“Tớ định qua đêm ở phòng bắn.” – Minh Tương đáp.

Trong số mười suất sơ tuyển, cô là người duy nhất không có dị năng.

Trong mười suất sơ tuyển, cô là người duy nhất không có dị năng – một “người bình thường” giữa toàn Thức Tỉnh Giả. 

Thay vì mãi lo nghĩ chuyện có dị năng hay không, chi bằng dồn toàn lực phát huy sở trường.

Chỉ cần không chết là cứ luyện tới chết! Cuốn chết đám Thức Tỉnh Giả đó!

Dĩ nhiên, dù định thức trắng luyện tập thì trước hết cũng phải về nhà lấy tiền.

..

Khi xuyên tới thế giới này, Minh Tương đang đứng ngay trước một bức tường thành bằng ván sắt cũ kỹ.

Bức tường cao hơn hai mươi mét, ban đầu được xây để chống lại thú biến dị do phóng xạ hạt nhân gây ra.

Trải qua gần bốn trăm năm gió mưa và những trận công kích của dị thú, trên tường đã xuất hiện vô số vết nứt.

Để đảm bảo an toàn, người trong thành đã xây thêm một bức tường vững chắc cách đó khoảng một dặm, với công nghệ hiện đại nhất – được gọi là tường cấp hai.

Hai bức tường cao tạo thành một vùng vành đai – đó chính là nơi Minh Tương đang sinh sống.

Cầu thang sắt của khu nhà gỉ sét loang lổ, cúi đầu xuống còn có thể thấy cảnh vật bên dưới qua những lỗ thủng mục nát.

Mỗi bước đi, cầu thang lại rung lắc dữ dội.

Căn phòng của cô rất nhỏ, ngoài một cái giường thì chỉ còn một chiếc bàn học.

Chiếc bàn đó cũng là lúc mới xuyên tới đây, cô lục được từ một bãi rác bỏ hoang.

Tài sản quý giá nhất chỉ là một khẩu súng bắn tỉa và một khẩu súng lục mini.

Toàn bộ tài sản của Minh Tương là từ phần thưởng học sinh xuất sắc sau mỗi kỳ khảo hạch ở trường – mỗi lần được thưởng hai vạn tiền mặt.

Theo lý, giờ này cô cũng nên có một khoản tiết kiệm kha khá rồi.

Nhưng muốn sống sót ở thế giới tài nguyên khai hiếm và giá cả đắt đỏ này, cô buộc phải chi tiêu hợp lý.

Cô hiếm khi mua dịch dinh dưỡng – vì cô hiểu rõ, năng lực kiếm ăn còn quan trọng hơn việc được ăn no. Hầu hết số tiền đều được cô đổ vào việc luyện tập cuối tuần.

Luyện tập chăm chỉ đến mức không còn gì trong tay, tích góp từng đồng cũng không theo kịp.

Cô chú ở nhà ăn thương tình, thỉnh thoảng giấu cho cô thêm vài ống dịch dinh dưỡng. Nhưng hôm nay mức tiêu thụ nhiều, cô chỉ mang về được ba ống.

Minh Tương thở dài, cởi túi xách màu vàng đất xuống.

“Xoảng xoảng xoảng”—rơi ra sáu, bảy ống dịch dinh dưỡng.

 Minh Tương sững người. Cái túi xách đó là bảo bối của cô, ngoài Thích Tri ra, không ai được chạm vào.

Cô cẩn thận thu lại từng ống, sau đó luồn tay xuống gầm giường lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ.

….

Chợ đen nằm trong một ga tàu điện ngầm bỏ hoang, đã từng được cải tạo bằng công nghệ tự động, cầu thang cuốn ở đây từ lâu đã được sửa sang và nâng cấp lại.

Ba năm nay, Minh Tương đến đây vô số lần.

Vị trí từng cửa hàng, nơi nào bán gì, chỗ nào thu mua gì, tiệm nào giá tốt nhất — cô nắm rõ như lòng bàn tay.

Cô đi thẳng xuống tầng hầm thứ ba, đến một cửa hàng thu mua. Ở đây cái gì cũng có, giá cả lại công bằng, hợp lý. 

Minh Tương luôn mua đạn dược từ chỗ này.

Chủ tiệm từng là một thợ săn tiền thưởng khét tiếng. Trong một nhiệm vụ, ông bị dã thú cắn mất nửa tai, rồi ngã từ sườn núi xuống khiến một chân bị tật.

Sau này có con gái, ông mới thật sự gác kiếm rửa tay, mở một cửa hàng thu mua ở đây.

Minh Tương đưa mấy tờ tiền mặt. Ông chủ tiệm sờ mái tóc rối bù, theo lệ thường báo giá:

“Cô ngồi chơi với con bé nhà tôi một lúc, tôi vào kho lấy hàng.”

Tiểu Tuyết năm tuổi đang nằm sấp trên bàn vẽ tranh với vẻ mặt nghiêm túc. Thấy Minh Tương bước vào, mắt cô bé sáng rực:

 “Chị Minh Tương!”

Cô mỉm cười, xoa đầu cô bé.

Trên bàn đặt một tờ giấy hướng dẫn và đơn cam kết cấy ghép chip tri thức, ngày cấy dự kiến là hai ngày sau.

Ở thế giới này, kiến thức cơ bản trong trường học thường bị lược bỏ. Muốn có kiến thức, phải cấy chip trực tiếp vào não.

Vì vậy, thời gian học chính quy cũng được rút ngắn, người bình thường khoảng mười tuổi mới chính thức đi học.

Nhưng ở những khu vực vùng ven như chỗ họ sống, có rất nhiều người chưa từng được đến trường.

Chip kiến thức là một món hàng xa xỉ, rất ít người dân ở tầng đáy xã hội có khả năng chi trả.

Trong tiềm thức của họ, thay vì bỏ công sức và tiền bạc để đánh cược vào một tương lai mù mờ, chi bằng sớm ra đời, lăn lộn kiếm sống, còn thực tế và thiết thực hơn.

Minh Tương có chút ngưỡng mộ cô bé. Dù điều kiện sống khắc nghiệt, nhưng ít ra còn có một người cha yêu thương mình.

Còn cô.. cả hai kiếp người đều chẳng có ai…

Phòng bắn nằm ở tầng hầm thứ nhất của chợ đen. Đi theo mũi tên hướng dẫn phát sáng bên phải, đi thẳng đến cuối hành lang là cổng vào.

Tấm biển đèn neon lập lòe, cửa cuốn màu đen chỉ mở lên hai phần ba. Điều đó có nghĩa là bên trong đang có người bao trọn sân tập.

Minh Tương nhíu mày. Xui xẻo thật.

Dù ở thế giới này việc quản lý súng ống không quá nghiêm ngặt, nhưng vẫn phải sử dụng tại những khu vực được chỉ định. 

Mà trường bắn trong chợ đen này, rộng khoảng 500 mét vuông, lại là nơi duy nhất trong khu vực cô có thể hợp pháp sử dụng súng.

Đây cũng là nơi duy nhất cô có thể luyện kỹ năng bắn tỉa.

Nghĩ ngợi một lúc, Minh Tương quyết định vẫn cứ vào thử xem sao — biết đâu có thể thương lượng với người thuê sân, xin một góc nhỏ để luyện tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play