Gì nữa đây? Giọng anh lạnh nhạt, xen chút mất kiên nhẫn.
Thằng ranh này, mày nói chuyện với tao mà cái thái độ vậy hả? Piwong tức đến mức cây gậy trong tay muốn đâm thủng đất.
Có chuyện thì nói thẳng, Phó Vân Quy chẳng buồn để ý đến khí thế của ông, thấy đúng là vô lý hết chỗ nói.
Hôm nay là ngày cưới của cháu gái mày, nhìn mày ăn mặc kìa, giống người lớn đàng hoàng chỗ nào? Cái bộ loè loẹt như khách du lịch sang Thái chơi, không ai nghĩ mày là trưởng bối đâu.
Phó Vân Quy cúi xuống liếc bộ đồ của mình, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào ông, khoé môi nhếch nhẹ đầy mỉa mai. Già rồi mà còn thích can thiệp chuyện người khác mặc gì.
Bộ đồ này có gì sai? Ngày cưới mà mặc sặc sỡ mới gọi là vui chứ.
Ông rảnh quá hả? Nếu buồn chán thì kiếm thêm vài bà vợ nữa mà tiêu khiển.
Còn nếu già quá không kiếm nổi thì không sao, tôi bỏ tiền thuê nguyên một đám em gái cho, ngày nào cũng đổi, thích chưa? Đỡ rảnh mà đi lo chuyện bao đồng.
Mày… Piwong tức đến phát run, máu như dồn hết lên đầu.
SanLa thấy tình hình sắp vượt khỏi kiểm soát, vội bước tới: “Pa Song, ba chỉ quan tâm cậu thôi, đừng đối xử vậy với ông ấy.”
Phó Vân Quy cười khẩy:
“Bao nhiêu năm không thấy quan tâm, tôi vẫn sống tốt đó thôi, fiờ tự dưng tỏ vẻ lo lắng làm gì, lo cho tôi có mặc áo hoa hay không à? Quan tâm chuẩn ghê, chọt trúng điểm mấu chốt liền.”
Piwong tức tối phất tay: “Bảo nó cút!”
Cút đâu phải ông nói là được, tôi không đi, ông cũng chẳng làm gì được.
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, chẳng thèm phí thời gian đấu khẩu với ông già nửa chân đã bước xuống mồ. Thà dành thời gian đó đi tán vài em gái còn vui hơn.
Đồ con bất hiếu! Ông gõ gậy mấy cái cho hả giận.
Huỷ luôn vụ để nó gặp Đại tá Badi, tôi muốn xem không có tôi chống lưng thì nó còn vênh váo được bao lâu.
Ban đầu ông định giới thiệu tài nguyên của phía Đại tá Badi cho Phó Vân Quy, ai ngờ ba con vừa gặp đã gây lộn.
SanLa vẫn bình tĩnh: “Sợ là không kịp đâu, mới nhận tin PaSong đã gặp Đại tá Badi rồi.”
Sao nó biết được tin đó? Piwong nhíu mày.
Chưa rõ, nhưng mấy năm nay mạng lưới của Pa Song phát triển rất lớn, nhất là ở khu Tam giác vàng. Nhiều lĩnh vực liên quan mà điều tra cũng không ra, SanLa nói thật.
Piwong hơi hạ giọng: “Không lẽ nó đang dính vào thứ gì mờ ám?”
SanLa biết ông ám chỉ chuyện gì, lập tức lắc đầu: “Không đâu.”
Ông chắc vậy à? Piwong gằn giọng.
Pa Song không phải loại người đó, Pasong luôn biết chừng mực, SanLa khẳng định.
Piwong không nói thêm, chống gậy quay về thì Phó Tề Vũ hớt hải chạy tới: “Ông ơi, Mạt Mạt mất tích rồi!”
Ông vẫn giữ bình tĩnh, trấn an cháu gái: “Mất tích là sao? Người đang ở đây sao lại mất được?”
Trang viên nhà họ bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài gần như không thể lọt vào.
Con gọi mãi không được, nhắn tin cũng không trả lời, Tề Vũ lo đến vã mồ hôi, lại nhớ vừa nãy gặp chú út, sợ Mạt Mạt mất liên lạc có liên quan đến chú
Có khi con bé về rồi không? Piwong đoán.
Không đâu, nếu về thì chắc chắn sẽ báo con một tiếng. Tề Vũ khẳng định.
Yên tâm, đừng lo quá, nhà mình an toàn thế nào con còn lạ gì. Ông xoa đầu cô, dỗ dành.
Con biết, nhưng con sợ chú út trả thù Mạt Mạt thôi… Giọng cô nhỏ dần, cũng chỉ là đoán.
Liên quan gì đến Pa Song? Ông khó hiểu.
Tề Vũ liền kể sơ chuyện chiều nay, ông nghe xong chỉ cau mày nhưng vẫn phủ nhận:
“Không phải chú út đâu, lúc nãy nó còn ở đây với ông, vừa mới đi.”
Có thể điện thoại hết pin, hoặc để chế độ im lặng thôi, ông lại nói:
“Vừa rồi con bé còn chào ông, bảo hơi buồn nên đi dạo quanh đây.”
Nghe vậy, Tề Vũ cũng bớt lo, nếu vừa nãy còn ở đây thì chắc không sao.
Thôi được, chỉ cần không phải do chú út thì tốt, vì những người khác ở đây sẽ không làm hại Mạt Mạt.
Lấy chồng rồi thì phải học cách bình tĩnh, đừng chuyện gì cũng hoảng lên. Ông răn dạy thêm.
Tề Vũ thấy mình hơi sai nhưng không muốn nhận, liền ôm tay ông lắc lắc: “Ông cho con làm trẻ con thêm hôm nay thôi, mai con sẽ làm người lớn.”
Ông cười bất lực, đầy cưng chiều: “Được được, mai hẵng làm người lớn.”
Tề Vũ cười mãn nguyện, ông ở lại thêm chút rồi nói mệt, quay về nghỉ, để cô ngồi lại một mình.
Chưa bao lâu, điện thoại Tề Vũ nhận được tin nhắn từ Mạt Mạt, cô bảo mệt quá nên về ngủ trước, thấy Tề Vũ đang bận nên không qua báo, vừa tắm xong nên mới thấy tin.
Tề Vũ lập tức yên tâm, nhắn lại: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi đi nhé.”
Mạt Mạt không trả lời nữa.
Nhưng lúc này, ở tận góc đông trang viên Thịnh Cảnh, có một căn nhà gỗ chứa đồ bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ban ngày còn hiếm người đến, huống hồ là ban đêm.
Nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối đặc quánh.
Chính vì thế, Sawa thậm chí không thèm bịt miệng hay trói Mạt Mạt, cứ thế ném cô vào trong.
Ở đây, có hét khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy, trói lại cũng chẳng cần, nếu cô dám ló đầu ra chạy, anh ta sẽ bắn thẳng không chần chừ.
"Ở đây canh, tao đi tìm anh Vân." Anu đưa luôn điện thoại của Mạt Mạt cho Sawa, màn hình vẫn dừng ở tin nhắn trả lời của Tề Vũ lúc nãy.
"Được thôi, tao ở đây chơi với em xinh này một lát." Sawa mặc bộ đồ truyền thống Thái, nhưng giọng điệu lả lơi thì chẳng thấy giống người theo Phật chút nào.
"Chơi cái gì mà chơi, chỉ cần canh cho kỹ, mày mà có ý nghĩ bậy bạ là chết với tao." Anu lạnh mặt, giọng nghiêm hơn hẳn.
Anu, mày lúc nào cũng một màu như thế, tao nói “chơi” không giống thứ mày nghĩ đâu. Sawa cười, vắt chân ngồi xuống cái ghế hắn mang từ nhà ra, vì chỗ này chẳng có chỗ nào ngồi cho tử tế cả.