Tướng Buddy hiện là thủ lĩnh lớn nhất của lục quân, quan hệ riêng tư với ông Piwong cũng khá tốt. Gần đây, Piwong cảm thấy mình tuổi đã lớn, nên tính chuyện nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống, vì vậy ông có ý định truyền lại các mối quan hệ cho thế hệ sau.

“Vâng.” Shanla đứng đó cung kính đáp lời.

Tề Tề thì theo chú rể sang bên kia tiếp khách, còn Mạt Mạt vẫn ngồi nguyên một chỗ, hơi chán nên chỉ ngồi nghe Piwong và họ trò chuyện câu được câu không.

Vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa họ lại nói tiếng Thái pha lẫn tiếng địa phương, nên Mạt Mạt nghe không rõ mấy, cứ mơ mơ hồ hồ.

Pasong là ai vậy? Nghe như quan hệ rất gần với ông Piwong, nhưng lại không thân thiện cho lắm.

Cuối cùng Mạt Mạt cũng chẳng buồn để tâm, chào ông Piwong một tiếng rồi đứng dậy đi dạo loanh quanh. Cô ăn tối rất ít, vì món ăn ở đây không hợp khẩu vị, nuốt chẳng nổi.

Thế nên khi thấy trên bàn bên kia bày đầy những chiếc bánh ngọt xinh xắn, mắt cô lập tức sáng rỡ, xách váy chạy một mạch tới.

Cô lấy một cái bánh cam trong tay, rồi lại bị mấy loại khác như bánh hoa hồng, bánh nho xanh, bánh nấm truffle đen… thu hút ánh mắt.

Mạt Mạt đắn đo một hồi, rồi quyết định lấy thêm một cái bánh nho xanh nữa. Ăn xong hai cái này rồi thì sẽ quay lại thử mấy loại khác.

Dù sao cũng chẳng ai tranh với cô, mọi người đều bận nâng ly chào hỏi. Chỉ có mình cô quan tâm bánh ngọt có ngon hay không.

Cô cầm mỗi tay một cái, tìm một góc yên tĩnh ngồi ăn.

Bánh nho xanh ngon hơn bánh cam, ngọt nhưng không ngấy, trong miệng còn lan ra hương thơm mát lành. Cô rất thích, định ăn thêm một cái nữa nhưng lại hơi ngại.

Cô vô thức liếc quanh, hình như cũng chẳng ai để ý tới mình.

Thế là lại len lén chạy tới bàn bánh ngọt.

Cô lấy một cái nho xanh, chuẩn bị lấy thêm một cái truffle đen để thử.

Vừa chạm tay vào đáy hộp, bỗng sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, một bàn tay to nặng nề đặt lên vai cô.

“Ồ, ăn ngon lành nhỉ.”

Giọng nói này…

Cô lập tức nhớ tới tờ giấy hồi chiều.

Mạt Mạt cứng đờ cả người, rụt tay lại thật nhanh rồi quay đầu.

Lúc này, Phó Vân Quy đã thay một bộ đồ khác, vẫn là áo sơ mi rộng thùng thình nhưng màu đã đổi sang xanh lá. Cổ áo chữ V phía trước mở sâu đến mức Mạt Mạt cảm giác như anh ta muốn khoe đến tận eo.

Cô thấy trên cơ ngực anh có một vết sẹo kéo dài từ góc dưới bên phải uốn lượn lên trên như cành cây bò ngoằn ngoèo trên da. Cuối vết sẹo lộ ra một chút sắc đỏ, giống như cánh hoa.

Phần lớn bị áo sơ mi che khuất nên cô không thấy rõ, nhưng hơi giống bớt bẩm sinh.

“Đẹp không? Có muốn tôi kéo xuống cho cô nhìn kỹ hơn không?”

Phó Vân Quy vừa nói vừa thật sự thản nhiên kéo áo xuống thêm.

Mạt Mạt lập tức hoàn hồn, mặt đỏ bừng, quay phắt đi và lắc đầu liên tục.

“Tôi không cố ý.”

Oan thật! Không phải cô muốn nhìn, chỉ là tầm mắt ngang vừa vặn thấy, mà chỗ hở kia thì quá khó bỏ qua.

Nghe vậy, anh nhướn mày: “Cô lúc nào cũng không cố ý, không cố ý nhìn, rồi hồi chiều vứt tờ giấy đi cũng là không cố ý à?”

Mạt Mạt hít mạnh một hơi, sao anh ta biết cô vứt tờ giấy? Chẳng lẽ anh ta giám sát mình?

Nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này rất thấp, cô vốn nhát gan, nên cảnh giác cao. Mỗi lần tới chỗ lạ đều kiểm tra xem có thiết bị nghe lén hay không. Khi mới vào căn phòng kia, cô đã kiểm tra rồi, hoàn toàn không có gì khả nghi.

“Chuyện hồi chiều… thật sự tôi không cố ý. Lúc nhận giấy thì Tề Tề gọi tôi, nên tôi không đi được, với lại chỗ anh ghi xa quá.”

Cô cố gắng giải thích, dù biết khả năng anh ta nghe lọt tai rất thấp.

Phó Vân Quy hơi cúi người, khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, khóe môi nhếch lên nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Hồi chiều tôi nói rồi, đó là cơ hội cuối của cô. Tôi chưa từng nghe mấy lời giải thích vô nghĩa.”

Chưa kịp để Mạt Mạt phản ứng, bàn tay to đã túm lấy vai cô, rồi thuận thế bóp lấy sau gáy. Với chênh lệch vóc dáng, cô bị anh xách như xách gà con, kéo vào chỗ tối.

“Cứu…”

Chữ “mạng” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì môi cô đã bị bàn tay kia bịt chặt, Mạt Mạt không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể vùng vẫy.

Nhưng sức của cô so với anh chẳng khác gì hòn sỏi rơi xuống nước tung tóe chút nước nhưng không gây được sóng gió gì.

Chiếc bánh nho xanh trên tay bị hất văng, váy xanh lam của cô bị dính đầy kem, nhìn không nổi.

“Im đi, nhóc con.”

Phó Vân Quy vỗ nhẹ mông cô, giọng thờ ơ.

Mạt Mạt vừa sợ vừa xấu hổ, đôi chân liên tục đạp vào người anh.

Giữa hội trường, nhạc khai mạc đã vang lên, ánh đèn nhấp nháy, mọi người đều dồn ra giữa, chỗ của Mạt Mạt giờ càng tối hơn.

Phó Vân Quy quẳng cô cho A Nu người đã đứng đợi sẵn, rồi khẽ nhấc cằm ra hiệu đưa đi.

“Tha cho tôi.” Nhân lúc thoát khỏi tay Phó Vân Quy, cô vẫn cố gắng kêu lên, hy vọng họ sẽ bỏ qua cho mình.

A Nu lạnh lùng gật đầu với Phó Vân Quy, rồi nhìn cô gái vẫn giãy giụa trong tay, khẽ nhíu mày. Một cú huých cùi chỏ khiến cô ngất xỉu, sau đó vác lên vai mang đi.

Phó Vân Quy lấy kính râm đang mắc ở cổ áo ra đeo, liếc người trên vai A Nu. Cả người cô mềm nhũn, trong tay vẫn ôm hộp bánh nho xanh khi nãy, bên trong chỉ còn vụn.

Bánh này ngon đến vậy sao? Đến mức cô đang sợ hãi như thế mà vẫn không bỏ, thậm chí hộp cũng không nỡ vứt.

Anh thong thả đi lại bàn, lấy một cái bánh nho xanh, dùng nĩa xắn một miếng cho vào miệng. Vừa ăn, anh nhăn mày ngay mùi sữa quá nồng, anh không thích.

Phần còn lại bị anh vứt thẳng.

“Pasong…!”

Khi anh đang định rời đi, phía sau vang lên tiếng gọi, chỉ nghe giọng là biết ai rồi.

Anh khựng lại một chút, không muốn đáp, định bước đi luôn.

“Thằng nhóc này.” Piwong thấy bộ dạng lười biếng của anh thì tức giận, lập tức bảo người chặn lại.

Phó Vân Quy nhìn Shanla người đứng chắn trước mặt, nếu trong nhà này có ai anh nể, thì đó chính là ông.

Ông cụ gần bằng tuổi Piwong này đã ở trang viên nhiều năm, cũng là người đối xử ấm áp nhất với anh.

“Pasong, đừng đối đầu với ba cậu nữa.”

Phó Vân Quy không nói gì, chỉ lách qua ông mà đi về phía Piwong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play