Trì Ân Ninh bảo cậu ta ăn trước, rồi đi ra ngoài gọi điện cho Sở Lê Xuyên.

"Sao anh lại đặt đồ ăn cho em nữa rồi?"

"Sợ em buổi trưa lại ăn mấy món không có dinh dưỡng."

Giọng nói đầy từ tính của Sở Lê Xuyên truyền qua điện thoại, nghe thật quyến rũ.

Trì Ân Ninh dùng mũi chân khẽ di di trên mặt đất:

"Anh ở nhà thì ăn cơm hộp, còn em ở ngoài lại ăn đồ của quán tư gia, cảm giác như em đang ngược đãi anh vậy?"

"Em là trụ cột của nhà chúng ta, em ăn no rồi kiếm thật nhiều tiền, để còn nuôi anh chứ."

"Được, em nuôi anh."

Trì Ân Ninh cúp điện thoại, trong lòng ngọt ngào như mật.

Kiều Thần Quang nghe xong thì bĩu môi, giọng chua loét:

"Chậc chậc, ngày nào cũng phát 'cẩu lương', chúc tôi sống lâu trăm tuổi."

Trì Ân Ninh kéo ghế ngồi xuống:

"Ăn cũng không bịt được miệng cậu à!"

"Nếu ngày nào cũng được ăn đồ của quán tư gia thế này, thì cứ ngược đãi tôi đến chết đi cũng được."

Kiều Thần Quang cười ha hả rồi nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng.

Trì Ân Ninh lườm anh ta:

"Còn nói nhảm nữa là tôi không cho cậu ăn đâu đấy."

"Đừng mà! Tôi im ngay, tôi im ngay!"

Ăn cơm xong, Kiều Thần Quang nhận được một cuộc điện thoại rồi vội vàng thu dọn đồ đạc:

"Ân Ninh, chiều nay tớ phải về cục cảnh sát, lại có thêm một nạn nhân đến báo án, nói là đã mơ hồ nhìn thấy mặt nghi phạm!"

Tim Trì Ân Ninh đập thịch một cái, cô nhìn theo bóng lưng Kiều Thần Quang khuất dần sau cánh cửa, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

"Chào! Ân Ninh, nhìn gì thế?"

Sở Mạn Khả đột ngột xuất hiện, dọa Trì Ân Ninh giật nảy mình.

"Mấy ngày không gặp, có nhớ tôi không?"

Sở Mạn Khả lấy từ sau lưng ra một hộp macaron:

"Món tôi thích nhất đấy, đặc biệt mang từ Đế Đô về cho cậu, nếm thử đi."

Hóa ra mấy ngày nay Sở Mạn Khả đã về Đế Đô.

Nghe nói chị dâu cô phát hiện anh trai ngoại tình, còn đem sợi dây chuyền sapphire "Nụ hôn tình nhân" mua được ở buổi đấu giá lần trước tặng cho con hồ ly tinh kia. Ả tiểu tam đó còn đăng lên vòng bạn bè khoe khoang, khiến chị dâu cô tức đến mức khóc ròng hai ngày trời.

"Ân Ninh cậu nói xem, chuyện này thì giúp thế nào? Chẳng lẽ tôi, một đứa em gái, lại chạy đến nói với anh trai mình là đừng ngoại tình nữa, mau cắt đứt với con đàn bà bên ngoài đi? Đừng nói là tôi không dám, mà có dám tôi cũng không biết mở lời thế nào."

Trì Ân Ninh nhìn hộp macaron sặc sỡ trước mặt, khẽ hỏi Sở Mạn Khả:

"Nếu chị dâu cậu ngoại tình, cậu có nói cho anh trai cậu biết không?"

"Thế thì phải nói chứ! Chị ta ngoại tình, cắm sừng anh tôi, chuyện này sao mà nhịn được?"

Sở Mạn Khả nói xong thì sững người:

"Ý cậu là, tôi nên bênh vực chị dâu tôi?"

Trì Ân Ninh lắc đầu:

"Tôi không thích xen vào chuyện nhà người khác, cậu đừng nghĩ nhiều."

"Ân Ninh, cậu có tâm sự gì à? Sao trông cậu có vẻ không vui thế?"

Sở Mạn Khả nhìn chằm chằm vào mặt Trì Ân Ninh:

"Mau nói đi, có chuyện gì xảy ra, nói ra cho tôi vui với nào."

Trì Ân Ninh lườm cô một cái, rồi đeo găng tay, trèo lên thang bắt đầu làm việc.

Sở Mạn Khả ở dưới bỗng gọi lớn:

"Ân Ninh."

Trì Ân Ninh quay lại, Sở Mạn Khả đang cầm điện thoại của cô, màn hình vừa được mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt.

"Cậu lấy điện thoại của tôi làm gì?" - Trì Ân Ninh bước xuống thang.

"Thêm WeChat chứ sao! Sợ cậu không chịu kết bạn với tôi!"

"Trả đây."

"Không trả!"

Sở Mạn Khả nhanh nhẹn né được, thêm WeChat của Trì Ân Ninh thành công rồi mới trả lại điện thoại.

Trì Ân Ninh bỏ điện thoại vào túi áo bảo hộ rồi lại trèo lên thang.

Sở Mạn Khả vừa nghịch điện thoại vừa nói:

"Cậu không cần phải đề phòng tôi như thế, Thẩm Nhất Minh chặn tôi rồi, chúng tôi không còn liên lạc nữa. Đều tại cậu cả, làm tôi mất đi một người bạn! Cậu phải làm bạn với tôi để đền bù đấy!"

"Cậu có buồn không?" - Trì Ân Ninh hỏi.

"Cái gì?"

"Thẩm Nhất Minh chặn cậu."

Sở Mạn Khả nghĩ một lúc:

"Cũng có một chút."

"Cậu thật sự không thích anh ta à?"

Sở Mạn Khả cười khổ:

"Tôi không tùy tiện rung động đâu! Một đứa con gái không thể sinh con như tôi, trong giới hào môn môn đăng hộ đối sẽ chẳng ai thèm cưới. Còn những kẻ muốn cưới tôi thì chẳng qua chỉ muốn lợi dụng tôi làm bàn đạp, tôi không muốn trở thành một công cụ lợi ích."

Trì Ân Ninh nhìn Sở Mạn Khả ở dưới, bỗng thấy thương cô ấy.

"Một mình chẳng phải tốt hơn sao, tự do tự tại, con cái và hôn nhân đều là ràng buộc." - Trì Ân Ninh an ủi.

Sở Mạn Khả hừ một tiếng:

"Một người ngày nào cũng khoe khoang tình cảm với chồng như cậu mà dám nói là ràng buộc à?"

Sở Mạn Khả đang lướt vòng bạn bè của Trì Ân Ninh:

"Chồng cậu cũng lãng mạn đấy chứ, nào là hoa hồng, nào là bánh kem."

Khi Sở Mạn Khả lướt đến tấm ảnh tiếp theo, đôi mắt cô chợt mở to:

"Ân Ninh, sợi dây chuyền này là chồng cậu tặng à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play