Cả buổi chiều hôm đó, Hà Nguyệt cứ đứng ngồi không yên.
Cô nghe ra được, câu nói kia của Trì Ân Ninh có ẩn ý khác.
Chẳng lẽ Trì Ân Ninh đã biết chuyện gì rồi?
Hôm đó mẹ Hà không về mà định bụng ở lại siêu thị vài ngày để giải quyết dứt điểm chuyện nhà cửa.
Bà ta thừa dịp Trì An đến nhà kho mới thuê để dọn dẹp, liền kéo Hà Nguyệt vào phòng nói chuyện.
"Mẹ của Lý Tưởng chắc chắn là nghe từ con ranh Trì Ân Ninh rằng nhà chúng ta không có nhà, nên mới bắt nó chia tay với em trai con! Nếu chúng ta có nhà, hôn sự này nhất định sẽ có chuyển biến."
"Đó là sinh viên đại học đấy, ngoại hình cũng sáng sủa, nếu cứ thế mà bỏ lỡ thì khó mà tìm được đứa nào tốt hơn!"
"Nguyệt Nguyệt, em trai con không có công việc đàng hoàng, nếu tìm được vợ tốt thì sau này cuộc sống cũng đỡ hơn. Con với Trì An bây giờ là người nổi tiếng trên mạng, kiếm được tiền, con không thể mặc kệ em trai mình được!"
"Mẹ, tiền thách cưới năm mươi vạn, con đã đưa mẹ bốn mươi tám vạn rồi, con làm thế vẫn chưa đủ hay sao?"
Bây giờ Hà Nguyệt không dám tùy tiện nhắc đến chuyện nhà cửa, chỉ sợ Trì Ân Ninh nổi giận thật sự tung video lên mạng.
Nếu vậy, con đường làm người nổi tiếng của cô coi như hoàn toàn sụp đổ.
"Nếu không phải chuyện cưới xin của em gái con mãi chưa xong, không lấy được tiền thách cưới, mẹ có đến tìm con không?"
"Mẹ mới là mẹ ruột của con! Chúng ta mới là người một nhà! Nhà chồng sẽ không bao giờ coi con là người nhà đâu!"
Mẹ Hà bỗng dưng bật khóc:
"Nuôi con gái có tác dụng gì chứ? Mày ở thành phố trong nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng, còn bố mẹ mày về già đến cái nhà cũng không có, hu hu hu. . ."
"Mẹ! Con đâu có nói là không cần nhà, đợi Trì An về con sẽ bàn bạc kỹ lại với anh ấy."
Hà Nguyệt vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ Hà.
"Mày còn trông mong thằng Trì An bênh mày à? Vừa rồi con ranh Trì Ân Ninh nói mẹ đến mức không cãi lại được, nó thì im thin thít, rõ ràng là bọn họ cùng một giuộc."
Mẹ Hà ném chiếc khăn giấy vừa lau nước mắt vào người Hà Nguyệt.
"Tao thấy mày chỉ muốn trơ mắt nhìn em trai mày không lấy được vợ, nhìn cả nhà mấy miệng ăn chen chúc chịu khổ trong cái nhà thuê rách nát ở quê thôi!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy! Con gả cho Trì An chẳng phải vì nhà anh ta rộng, sắp giải tỏa, để con có thể đòi thêm một căn nhà hay sao?"
Hà Nguyệt chống cái eo nặng nề, nhặt khăn giấy lên ném vào thùng rác.
"Mày đòi được chưa? Nhà đâu? Người ta căn bản không muốn cho mày thêm căn nào hết, cứ lom lom sợ nhà ta chiếm hết phần của nhà hắn!" - Mẹ Hà vỗ đùi bình bịch.
Lúc này, Hà Lỗi từ ngoài bước vào, vừa chơi game vừa hỏi xin sạc của Hà Nguyệt.
"Nhanh lên, sắp sập nguồn rồi! Đường giữa, đường giữa lên nhanh!"
Mẹ Hà vội vàng lấy sạc cho Hà Lỗi, nhưng Hà Nguyệt đã giật phắt lấy điện thoại của cậu ta.
"Tiểu Lỗi! Em đến nhà hàng ăn cơm, có phải Trì Ân Ninh đã phát hiện ra chuyện gì không?"
"Chị ta phát hiện được cái gì? Em có ngốc đâu. Đang combat mà! Trả điện thoại đây cho em mau."
Hà Lỗi giật lại điện thoại, cắm sạc rồi tiếp tục chơi game.
Mẹ Hà hỏi Hà Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.
Hà Nguyệt không biết phải nói thế nào:
"Không có gì đâu! Chỉ là chuyện chiếc xe cũ, Trì Ân Ninh phát hiện ra rồi. Chiếc xe đó gặp tai nạn, cô ta quay video lại để uy hiếp con."
Mẹ Hà cảm thấy có gì đó không ổn, liền cảnh cáo Hà Nguyệt:
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đòi nhà là một chuyện, nhưng con không được liên lạc với người đàn ông kia nữa, nghe chưa?"
"Cắt đứt lâu rồi, không còn liên lạc nữa! Chuyện nhà cửa, để con suy nghĩ thêm, kẻo Trì Ân Ninh tung video lên mạng thật."
Hà Nguyệt bực bội gãi đầu, thấy Hà Lỗi chơi game ồn ào quá liền đuổi cậu ta ra ngoài.
Mẹ Hà đảo mắt, ghé vào tai Hà Nguyệt nói thầm điều gì đó, Hà Nguyệt liền nhíu mày.
"Mẹ, làm lớn chuyện lên không hay đâu? Thật ra Trì An đối xử với con rất tốt, ngoài chuyện nhà cửa ra thì cái gì cũng chiều theo ý con."
"Mày sợ cái gì! Không ra oai một phen, nhà bọn họ sẽ tưởng mày chỉ dọa suông thôi! Sẽ không sợ mày đâu!"
Mẹ Hà vỗ vỗ vào bụng Hà Nguyệt:
"Đây cũng là cháu ngoại của mẹ! Nhưng bây giờ không nắm chặt cơ hội, đợi đứa bé ra đời rồi thì chúng ta chẳng còn gì để mặc cả nữa đâu!"
***
Trì Ân Ninh vừa về đến nhà hàng Tây, trên bàn đã bày sẵn những món ăn của một quán tư gia mà cô yêu thích.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đã đặt.
Kiều Thần Quang lao tới, kéo tay Trì Ân Ninh thúc giục mau ăn cơm. Anh ta bị mùi thơm của thức ăn hành hạ suốt cả buổi trưa, nuốt nước bọt đến sắp no rồi.