Ninh Chiêu đáp: “Là người, đi thôi.”
Nhan Hải đi được hai bước, đột nhiên: “Hay ngươi đưa ta về đi, ta thấy hơi sợ.”
Ninh Chiêu đáp: “Không đi, cha ngươi nói gặp ta lần nào là đánh ta lần đó, ta sợ ăn đòn.”
Nhan Hải nhất thời cạn lời, thầm nghĩ đến ma quỷ còn bị ngươi đánh cho ra bã, vậy mà ngươi lại sợ người!
Hắn đuổi theo: “Vậy tối nay ta ngủ cùng ngươi, dù sao ta cũng không dám về một mình.”
Ninh Chiêu đáp: “Được thôi.”
Hai người rời khỏi con phố này, phía sau lại vọng đến tiếng đàn du dương, chỉ là tiếng đàn đã đổi người, không còn khiến người ta phải dừng bước.
Ninh Chiêu trở về ngôi nhà nát của mình, bảo Nhan Hải cứ tùy tiện tìm chỗ nào đó mà ngủ, dù sao cũng chẳng có ai ngủ.
Nhan Hải hai ngày nay bị kích thích không hề nhỏ, nếu không phải hắn có tấm lòng rộng như biển thì e là đã sớm phát điên. Lúc này hắn vẫn còn có thể mạch lạc hỏi: “Không có người, vậy có ma ngủ không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play