Nhan Hải nhìn mà tức đến nghiến nát cả răng: “Lâm Miểu này quá đáng hận.”
Ninh Chiêu thản nhiên đáp: “Đúng vậy quá đáng hận. May mà có con mèo kia cào cho nắp quan tài lỏng ra.”
Nàng vừa dứt lời, một tiếng mèo kêu vang lên, tất cả ảo ảnh đều tan biến.
Trước mắt họ chỉ còn một cô bé đang ôm con mèo trắng, trên mặt đất là Lâm Miểu nằm bất tỉnh.
Con mèo trắng vô cùng sợ hãi Ninh Chiêu, r*n rỉ khe khẽ, vùi đầu vào lòng cô bé.
Nhan Hải nhìn cô bé, đang định nói con nữ quỷ này cũng không đáng sợ lắm, trông còn khá đáng thương thì bỗng một cơn gió thổi qua, cô bé tan biến theo gió.
Gương mặt tựa trái táo trong phút chốc biến thành lớp vỏ cây già sần sùi, bong tróc, thối rữa, sinh giòi.
Hốc mắt của nó quá lớn, nhãn cầu không giữ được, lăn đến bên chân Ninh Chiêu.
Mái tóc như dây leo bò tới, quấn lấy nhãn cầu, liền bị Ninh Chiêu một chân giẫm lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT