Ninh Chiêu là một kẻ đã chết trà trộn trong cõi người sống.
Nàng giả bộ lớn lên đến năm hai mươi tuổi, cho rằng nếu cứ lớn mãi sẽ làm tổn hại thanh xuân nên đã ngừng phát triển. Nàng cải trang thành một công tử nghèo túng, kết bạn với người sống ở kinh thành.
Công tử là giả nhưng nghèo túng là thật. Người trẻ tuổi lại mau đói, nàng sờ túi tiền, bên trong chỉ còn một đồng xu.
Vừa ra khỏi phòng, khu vườn bên ngoài còn hoang vu hơn cả thân thể nàng, bàn đá cũng đã nứt toác.
Nàng dùng ấm trà hứng một ấm nước suối rồi đặt lên bàn chờ người mang bữa sáng tới.
Cửa không cần gõ vì vốn dĩ chẳng có cổng lớn. Nhan Hải dẫn theo một gã sai vặt, gã sai vặt ôm một xửng bánh bao lớn.
"Sao ngươi biết ta sắp tới mà đã chuẩn bị sẵn nước thế này, sao không đun lên một chút?"
Nhan Hải mười sáu tuổi, Nhan gia kinh doanh trà, giàu có nức tiếng một vùng nhưng lại chỉ có một cậu con trai duy nhất. Tiếc là cậu con trai này vừa không ăn chơi trác táng cũng chẳng khôn khéo, chỉ có tấm lòng rộng như biển và mê đắm Ngũ hành chi thuật.
Nhan lão gia tức đến hộc máu, loại trà mới ra lò đều đặt tên là "Kim Bất Hoán*".
*Kim Bất Hoán nghĩa là Quý hơn vàng
Lãng tử quay đầu quý hơn vàng.
Ninh Chiêu vươn tay lấy một cái bánh bao ăn cùng với nước lạnh rồi mới nói: "Hết tiền mua củi rồi, uống tạm vậy đi."
Nhan Hải nói: "Ta biết ngươi hết tiền nên đã tìm cho ngươi một việc đây, chỉ xem là ngươi có dám đi không thôi, có ma đấy nhé."
Ninh Chiêu đáp: "Từ trước đến nay chỉ có quỷ sợ ta chứ không có ta sợ quỷ, nói đi."
Nhan Hải nói: "Được thôi, là nhà Lâm Miểu. Nhà cũ của hắn cần người gác đêm, một lạng bạc một đêm."
Ninh Chiêu nói: "Giá rất cao đấy."
Nhan Hải nói: "Kiếm được tiền thì mời ta uống trà nhé, bánh bao này của ta cũng là mua chịu đấy, nghèo lắm."
Hắn vừa nói vừa ăn, hai miếng một cái bánh bao, ăn một hơi hết mười cái, chỉ chừa lại một cái cho Ninh Chiêu lót dạ.
Vị này còn trẻ hơn Ninh Chiêu, đúng là ở cái tuổi đến chân bàn rắc muối tiêu cũng ăn được.
Hai người ăn no xong liền lập tức đi đến nhà cũ của Lâm gia.
Mặt trời xuyên qua màn sương bắn ra những tia sáng. Nhà cũ của Lâm gia ở ngoại thành, càng đi càng hoang vắng. Ninh Chiêu ra khỏi thành vừa nhìn đã thấy một vùng trời nơi Lâm gia chìm trong khí đen ngút trời, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị đánh tan.
Nàng thầm ước lượng, bụng bảo dạ một lạng bạc một đêm, giá này hình như hơi thấp.
Hai người đến nơi thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Hôm nay trời hiếm khi ấm áp nhưng nơi này lại có gió lạnh từng cơn, mặt trời cũng như vừa được vớt ra từ hầm băng.
Một luồng hơi lạnh từ bàn chân chạy dọc lên, Nhan Hải dù chẳng nhìn thấy gì cũng không kìm được mà rùng mình.
Con ngựa dù thúc thế nào cũng không chịu đi tiếp, hai người đành phải xuống ngựa đi bộ.
Nhan Hải không nhịn được nói: "Nơi này thật sự tà môn, ngươi trụ được không đấy?"
Ninh Chiêu: "Trụ không được thì chạy."
Nhan Hải: "Vậy lúc chạy nhớ kéo ta theo với."
Trước cửa Lâm phủ, một lão già đang ngồi, vừa gầy vừa khô, hai mắt vô hồn, trên người không có một chút hơi thở của người sống. Thân thể lão cứng đờ, hẳn là đã chết từ lâu.
Ấy vậy mà kẻ đã chết này lại run rẩy liếc họ một cái, nói: "Ai đến gác đêm?"
Nhan Hải lên tiếng: "Hai chúng tôi. Này lão bá, ông đi nói với Lâm Tam Thủy là có người đến gác đêm, kêu hắn mang bạc ra đây."
Lão già quả nhiên đứng dậy, rời đi như một con rối gỗ bị giật dây.
Nhan Hải lẩm bẩm: "Chẳng lẽ người ta khi về già đều sẽ trở nên lợi hại như vậy sao? Ta mà già đến thế này thì thà chết còn hơn."
Ninh Chiêu khoanh tay áo nói: "Ngươi còn khối thời gian để lãng phí mới có thể nói những lời như vậy."
Nhan Hải ra vẻ văn vẻ : "Nào phải, ta muốn sống thong dong, chết tiêu sái!"
Hắn vừa nói xong, bỗng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh từ trong nhà phía sau lưng thổi ra ngoài, cả người nổi da gà không dứt.
Chẳng lẽ vừa rồi mình ra vẻ quá trớn?
Hắn thầm nghi hoặc, lén nhìn ra sau nhưng cửa lớn đã đóng chặt, chẳng nhìn ra được gì.
Ninh Chiêu vẫn khoanh tay, uể oải đứng một bên.
Nàng sợ lạnh.
Lâm Miểu rất nhanh đã tới. Ông ta là người trung niên, không thể giữ được vóc dáng, bụng phệ, trông rất phúc hậu. Ông ta liếc mắt đánh giá Ninh Chiêu và Nhan Hải một cái rồi lập tức thở dài.
Có người không sợ chết đến, ông ta cứ ngỡ là cao nhân, không ngờ lại là hai tên nhóc này.
"Nhan thiếu gia sao lại chạy đến chỗ ta tiêu khiển thế này?"
Nhan Hải nói: "Ôi dào, chẳng phải là hết tiền sao. Nhưng mà ta nói này, chỗ của ông tà môn lắm đấy, mấy người gác đêm trước đây chết bao nhiêu rồi mà ông còn tiếc tiền. Một lạng bạc này ai thèm đến."
Lâm Miểu mặt mày xám xịt, nói: "Nhan thiếu gia đừng lấy ta ra làm trò cười, mau về đi thôi. Cậu mà xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với Nhan lão gia."
Nhan Hải nói: "Đừng sợ, hôm nay ta dẫn cao nhân tới đây."
Hắn vươn tay vỗ vỗ Ninh Chiêu.
Ninh Chiêu mặt không biểu cảm, mặc cho ông ta đánh giá. Sắc mặt nàng còn trắng hơn giấy ba phần, đôi mắt đen như đêm tối, tựa giếng cổ không gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Là một người cực kỳ xinh đẹp, ngoài ra không nhìn ra chút phong thái cao nhân nào, ngược lại còn rất nghèo túng.
Lâm Miểu nói: "Thôi, Nhan thiếu gia, một đồng bạc này ta cho cậu, gác đêm thì miễn đi."
Ông ta vừa đưa tay ra định lấy bạc, Ninh Chiêu bỗng tiến lên một bước, dọa ông ta sợ đến mức vội vàng ôm chặt túi tiền.
Nhưng Ninh Chiêu không để ý đến ông ta, mà một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, một cái tát giáng xuống đỉnh đầu của lão già ngây dại.
"Tên nhóc nhà ngươi..."
Lâm Miểu đang định mắng người, bỗng nhiên cả người lẫn tiếng nói đều cứng lại.
Miệng mũi lão già rỉ ra máu đen, đột ngột ngã quỵ. Thân thể dưới ánh mặt trời chói chang nhanh chóng thối rữa, bốc lên mùi hôi nồng nặc đến buồn nôn. Trong nháy mắt ruồi nhặng bu đầy, giòi bọ béo núc từ người lão bò ra.
Nhan Hải run run tay, nói: "Này, vừa rồi còn đi lại bình thường, sao một tát lại đánh thành ra thế này?"
Lâm Miểu lớn hơn Nhan Hải mấy chục tuổi nên bình tĩnh hơn, nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ biết là bị dọa không nhẹ. Nghĩ đến việc mình vừa đứng gần "người" này như vậy, ông ta hận không thể lập tức về nhà tắm rửa. Ông ta thầm nghĩ tên nhóc này e là có chút bản lĩnh, cố ý đánh chết lão Trương để thể hiện cho mình xem.
Ninh Chiêu quả thật là cố ý thể hiện, vì vậy liền giải thích cặn kẽ: "Không phải ta đánh chết, mà là ông ta đã chết ít nhất nửa tháng rồi. Hồn phách đã mất, chỉ còn lại một đạo chấp niệm. Một chưởng vừa rồi của ta là đánh tan chấp niệm của ông ta."
Lâm Miểu bừng tỉnh ngộ, nói: "Thảo nào gần đây ông ta không ăn không uống, nửa tháng, vậy chẳng phải là..."
Ninh Chiêu nói: "Là cái ngày trong phủ xảy ra chuyện lạ đó."
Lâm Miểu thu lại vẻ coi thường Ninh Chiêu, nói: "Không biết nên xưng hô với vị cao nhân này thế nào?"
Ninh Chiêu : "Ninh Chiêu."
Lâm Miểu: "Thì ra là Ninh... Ninh..."
Ông ta nhìn trang phục của Ninh Chiêu vừa không giống người đọc sách, lại chẳng giống đạo sĩ hay hòa thượng nên nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.
Ninh Chiêu: "Ta không phải cao nhân, chỉ là biết sơ sơ một vài thứ, Lâm lão gia cứ gọi thẳng tên họ là được."
Lâm Miểu thấy nàng tuổi tác chỉ khoảng mười tám, quả thật không thể gọi là cao nhân, liền gật đầu đồng ý. Ông ta tiến lên một bước mở cửa, một luồng mùi máu tanh nồng nặc xộc ra.
Ninh Chiêu đứng ở cửa nhìn vào, không đi vào.
Bên trong đã bị động thổ, một mảnh hỗn độn. Nhà cửa vì được sửa sang nên cũng đều được sơn lại, ngói xanh rơi vãi đầy đất.
Không thấy máu nhưng mùi máu tanh không tan đi được. Khí lạnh bức người, cây cối trong sân không gió mà động, lúc sáng lúc tối, khiến người ta không rét mà run.
Lâm Miểu nghi hoặc hỏi: "Không vào xem sao?"
Ninh Chiêu nói: "Ta đến để gác đêm, nếu bắt ta vào trong thì không phải giá này nữa đâu."
Lâm Miểu sờ sờ túi tiền: "Vậy, vậy thì thôi. Ta đóng cửa lại, các ngươi buổi tối cứ ở ngoài cửa canh, ngàn vạn lần đừng bỏ đi."
Nhan Hải nói: "Ông đúng là muốn tiền không muốn mạng. Yên tâm, chúng tôi sẽ không lừa tiền của ông đâu, ông trả trước một nửa tiền cọc đi."
Lâm Miểu gật đầu đồng ý, móc ra một nắm bạc cẩn thận đếm hai lần, đặt vào tay Ninh Chiêu. Đi được hai bước, ông ta lại quay đầu lại nói: "Các ngươi tuy là hai người nhưng chỉ làm một việc, ta chỉ trả một phần tiền cũng là hợp lý."
Ninh Chiêu gật đầu, nhìn một bóng đen trong cửa vụt ra, không chút sợ hãi ánh mặt trời, bám vào lưng ông ta cùng rời đi.