Sáng sớm hôm sau, Lâm Miểu dẫn người đến đào giếng.

Ninh Chiêu thấy chẳng có gì hay ho bèn kéo Nhan Hải đi ăn sáng. Hai người ăn no căng bụng mới quay lại nhà cũ của Lâm gia.

Đám thợ đã đi hết, chỉ còn lại Lâm lão gia mồ hôi đầm đìa, lo lắng đứng ngồi không yên ở cửa. Thấy hai người họ, ông ta vội vàng chạy ra đón.

"Đại sư cuối cùng cũng tới rồi. Giếng đã đào xong, xương cốt con mèo tôi đã đích thân xuống vớt lên, chỉ còn trơ lại xương thôi."

Ninh Chiêu: "Vào trong xem sao."

Nàng và Nhan Hải bước vào, liền thấy cái giếng này đào cũng không triệt để, đào mà như không đào.

Nhan Hải nói: "Lâm lão gia, ông giữ lại nửa cái gốc này, chẳng lẽ còn định dùng tiếp à."

Lâm lão gia cười gượng: "Nhan thiếu gia không lo việc nhà nên không biết, đào một cái giếng tốn không ít bạc đâu."

Ninh Chiêu liếc nhìn đống xương trắng trên mặt đất, nói: "Xương cốt không có vấn đề gì, e là cái giếng này có chút tà khí. Tôi xuống xem một lát."

Lâm lão gia: "Cái này, trời vẫn còn lạnh, hay là đại sư cho tôi ít bùa chú tro hương gì đó, để con quỷ kia nhìn thấy mà biết khó lui."

Nhan Hải nghển cổ nhìn vào trong rồi nói: "Ninh Chiêu, nước dưới đó đục ngầu, chẳng thấy gì cả. Trời lại không ấm, đừng để bị cảm lạnh, Lâm lão gia không bỏ tiền chữa cho đâu."

Lâm lão gia lại cười gượng.

Ninh Chiêu nheo mắt lại, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm Lâm Miểu, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã dời đi.

Trong mắt nàng, cả Lâm phủ bị tử khí và oán khí ngùn ngụt bao trùm. Sương đen mờ mịt, tất cả đều bốc lên từ cái giếng này.

Nàng ngồi xuống một tấm ván gỗ: "Yên tâm, tiền thuốc ta tự trả. Đã nhận tiền cọc của ông, ta sẽ cố hết sức. Đợi một canh giờ nữa, nước trong hơn ta sẽ xuống xem."

Lâm Miểu nghe vậy, đứng ngồi không yên, không biết đang nghĩ gì.

Nhan Hải ngồi xuống cạnh nàng, lôi ra một gói hạt dưa để cắn, vừa cắn vừa buôn chuyện, hết chuyện nhà này đến chuyện nhà khác, trông hệt như hai bà thím ở đầu làng.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.

Ninh Chiêu vỗ tay, đứng dậy nhìn vào giếng nước rồi cởi áo khoác ngoài, bảo Nhan Hải buộc dây quanh người mình rồi tụt xuống.

Giếng sâu và lạnh, không có rêu xanh, rõ ràng là mới được sửa sang lại.

Ninh Chiêu mở mắt, chìm xuống như một hòn đá, không một bọt khí nào nổi lên.

Dưới đáy giếng có một tấm bia đá, hắc khí chính là từ dưới tấm bia này bốc ra.

Nàng người cao chân dài mà tấm bia đá này cũng không thấp, cao đến đầu gối nàng.

Trên bia đá có khắc một chữ "Vạn".

Nàng ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng, xác định hắc khí chính là từ đây tỏa ra. Nàng định thăm dò thêm nhưng lại cảm thấy nếu không lên ngay sẽ khiến người ta nghi ngờ, bèn giật giật sợi dây, ra hiệu cho Nhan Hải kéo mình lên.

Bên trên không có phản ứng gì, cứ như thể Nhan Hải và Lâm Miểu đã dắt tay nhau đi ăn trưa bỏ mặc nàng lại vậy.

Nàng kéo thêm cái nữa, sợi dây liền tuột xuống nước.

Nàng trầm ngâm một lát rồi đạp chân lên bia đá, dùng sức bật mạnh, cả người vọt ra ngoài. Lại mượn lực từ thành giếng hai lần nữa là đã ra khỏi giếng.

Nhan Hải nằm ngửa dưới đất, đầu đập xuống nền, còn Lâm Miểu đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nàng vội bước tới, thấy Nhan Hải vẫn chưa chết liền đốt một lá bùa trong mảnh ngói, dùng nước giếng đổ cho hắn uống.

Mặt Nhan Hải lập tức đen kịt, may mà lá bùa mạnh hơn nước giếng nên sắc mặt hắn dần dần hồi phục.

Hắn vừa mở mắt đã chửi ầm lên: "Tên khốn Lâm Tam Thủy này lại dám đánh lén ta, may mà ta phúc lớn mạng lớn! Con rùa đó đâu rồi, ta phải cho cái đầu hắn nếm mùi."

Ninh Chiêu hỏi: "Ngươi không đau đầu à?"

Nhan Hải kêu "á" một tiếng, lúc này mới cảm thấy đau, một lúc sau mới nói: "Cô lên bằng cách nào? Sao Lâm Tam Thủy lại đánh ta? Dưới giếng có thứ gì?"

Ninh Chiêu nói: "Ta bay lên. Còn việc đánh ngươi, chắc là sợ ta phát hiện bí mật dưới giếng nên dứt khoát làm tới cùng. Còn dưới giếng có gì, ta cũng không nói chắc được nhưng Lâm Miểu chắc chắn biết."

Nhan Hải hừ lạnh: "Đi, về báo quan! Trước hết trị tội mưu sát của hắn đã."

Ninh Chiêu nói: "Được, vậy bây giờ ta là Lâm Miểu, ta hỏi ngươi, nhân chứng vật chứng đâu?"

Nhan Hải đáp: "Cái này... trên đầu ta có cục u to thế này không phải sao!"

Ninh Chiêu : "Là ngươi tự ngã, không được vu oan cho người khác."

Nhan Hải tức giận: "Ta đang yên đang lành, ngã ở đâu không ngã, lại ngã ở nhà ngươi!"

Ninh Chiêu bình thản đáp: "Ai cũng biết gần đây nhà ta liên tiếp xảy ra chuyện lạ, mà ai cũng biết Nhan thiếu gia thích săn lùng chuyện kỳ dị."

Nhan Hải định phản bác nhưng nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể tức giận nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ thế chịu thiệt sao!"

Ninh Chiêu nói: "Tối nay đến xem kịch."

Nhan Hải vừa nghe có kịch để xem, mắt liền sáng lên: "Đi, đi ăn một bữa trước đã, ta mời, đi ăn thịt dê."

Ninh Chiêu nói: "Vẫn là Nhan thiếu gia nhà ngươi có thể diện, đi đâu cũng mua chịu được. Ngươi giúp ta mua chịu một bộ quần áo đẹp để thay đi."

Nhan Hải đáp: "Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi hứa giúp ta báo thù."

Ninh Chiêu lập tức ra vẻ nghiêm túc: "Không vấn đề."

Hai người họ lại vào thành chơi nửa ngày, đang định quay về thì thấy gã sai vặt của Nhan Hải chạy tới.

Gã sai vặt này ôm chầm lấy Nhan Hải để hắn không chạy mất, nói: "Thiếu gia, lão gia nói nếu cậu còn không về thì đi ăn cũng không cho cậu mua chịu nữa đâu."

Nhan Hải cũng tóm lấy hắn, nói: "Mai ta về. Ngươi đến đúng lúc lắm, tối nay chúng ta đi bắt ma, ngươi làm trợ thủ, cầm gà trống hay gì đó đi."

Gã sai vặt kia lập tức rùng mình một cái, run rẩy buông tay: "Thiếu gia, tôi về bẩm báo lão gia là không tìm thấy cậu."

Nhan Hải nói: "Ừ, đi đi."

Hắn dọa gã sai vặt của mình chạy mất rồi cùng Ninh Chiêu ra khỏi thành. Hai người như những bóng ma lẻn vào nhà cũ.

Đêm trăng gió lạnh, tiếng cắn hạt dưa đã ngừng. Nhan Hải không sợ lắm, chỉ thấy buồn ngủ.

Hắn liếc nhìn Ninh Chiêu, dưới ánh trăng lạnh lẽo, khuôn mặt nàng trắng bệch như giấy, gầy đến lộ cả xương gò má, đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, càng khiến khuôn mặt thêm phần tái nhợt.

Trông như một đứa trẻ mồ côi không ai thương yêu.

Hắn thầm nghĩ Ninh Chiêu thật đáng thương, cả ngày đói khát, gầy như ma đói, sau này phải mời nàng ăn thêm vài bữa thịt dê mới được.

Hắn đang miên man suy nghĩ thì bỗng một cơn gió lạnh buốt thổi tới, khiến người ta tâm thần bất định, hồn xiêu phách lạc.

Ninh Chiêu ra hiệu "suỵt" với hắn.

Bên ngoài vang lên tiếng mèo kêu.

"Meo, meo!"

Tiếng kêu dồn dập, ngắn ngủi, như oán, như hận, như khóc, như kể.

Nhan Hải không nhúc nhích, nhìn cánh cửa lớn màu đỏ sẫm lặng lẽ mở ra, Lâm Miểu cứng đờ bước vào.

Ông ta như một con rối bị người ta điều khiển, chỉ có đôi mắt còn chút hoảng hốt, giữ lại một tia tỉnh táo.

Thứ đang điều khiển lão là một mớ tóc đen.

Mớ tóc cuộn thành hình người bám trên lưng ông ta, không nhìn rõ mặt mũi. Mỗi bước đi đều để lại mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng "tí tách tí tách" vang lên, không biết thứ nhỏ giọt là máu hay là nước.

Nhan Hải sợ đến mức muốn hét lên nhưng chưa kịp mở miệng, tay Ninh Chiêu đã bịt chặt miệng hắn.

Cái khối không rõ là gì đó cứ thế điều khiển Lâm Miểu đi về phía giếng. Càng đến gần giếng, Lâm Miểu càng giãy giụa dữ dội.

"Đại sư cứu tôi!"

Ông ta giãy giụa, hét lớn về phía hai người đang đứng xem kịch ở góc tường, sau đó miệng bị tóc nhét đầy.

Ninh Chiêu đột nhiên ra tay, người nàng như bị gió thổi, thoắt cái đã đến bên cạnh Lâm Miểu. Một tay nàng đặt lên cái khối đó.

"A!"

"Meo!"

Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên. Cái khối hình người đó buông Lâm Miểu ra, đáp xuống đất bằng bốn chân rồi bò xuống giếng.

Lâm Miểu ngã trên mặt đất, nôn ọe liên tục, từng búi tóc từ trong miệng trào ra.

Nhan Hải tức giận: "Ngươi cứu lão làm gì?"

Ninh Chiêu nói nhỏ: "Dương thọ chưa tận."

Nhan Hải: "Cái gì?"

Ninh Chiêu: "Chết là hết, còn hơn sống mà chịu tội."

Nhan Hải lúc này mới hài lòng, nói: "Ngươi nói có lý."

Hai người họ còn đang bàn tán thì Lâm Miểu đã hoàn hồn, vội tóm lấy ống quần của Ninh Chiêu, nói: "Đại sư cứu tôi!"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play