Có tiền trong tay, ngày tháng cũng dễ trôi qua. Ninh Chiêu và Nhan Hải vào thành ăn một bữa thịt dê no nê rồi đi uống trà, tiêu sạch tiền mới quay về căn nhà lạnh lẽo của Lâm gia trong ánh hoàng hôn.

Bên ngoài chỉ có một chiếc ghế dài, Ninh Chiêu ngồi xuống. Nhan Hải cũng không đi, trải chiếc áo choàng lông cáo trắng của mình lên thềm đá rồi ngồi theo.

Hai người vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm.

Nơi này vốn đã âm u, đến nửa đêm càng thêm lạnh thấu xương. Nhan Hải ngồi không yên nữa, đứng dậy đi đi lại lại: "Sao còn chưa tới?"

Ninh Chiêu hỏi: "Ngươi muốn ai tới?"

Nhan Hải: "Thứ hại người đó."

Ninh Chiêu đưa tay chỉ: "Tới rồi."

Phía xa một ngọn đèn leo lét như hạt đậu, lảo đảo trong tay Lâm Miểu, từng bước tiến lại gần.

Đi cùng ông ta còn có một chuỗi tiếng chuông trong trẻo vang vọng, "leng keng leng keng" từ xa vọng lại.

Trong đêm tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng chuông như vậy, Nhan Hải giật mình. Thấy là Lâm Miểu, hắn liền bực tức nói: "Lão đúng là đồ keo kiệt, đã khuya thế này còn đến xem chúng ta có ở đây không. Thật không hiểu nổi, nhà lão giàu như vậy mà sao lại ki bo thế."

Ninh Chiêu: "Càng có lại càng keo, đâu như ta, ăn hôm nay không biết ngày mai ở đâu, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu."

Nhan Hải: "Đợi lúc lão cầu xin ngươi, cứ chặt chém một phen."

Trong lúc họ nói chuyện, Lâm Miểu đã đến gần.

Nhan Hải liếc nhìn ông ta rồi lập tức trêu chọc: "Ồ, đến thì đến, còn mang theo chuông vàng nữa, không lẽ bỗng nhiên thông suốt, cái chuông này là tiền công cho chúng ta sao?"

Chiếc chuông vàng to bằng một bông hoa loa kèn, treo bên hông Lâm Miểu.

Lâm Miểu không lên tiếng, ánh mắt đờ đẫn. Ông ta bước lên thềm đá, đưa tay đẩy cửa lớn.

Trong sân không còn ánh sáng, âm u quỷ dị, mờ mờ ảo ảo như có vô số bóng đen đang chuyển động. Một cơn gió lạnh thổi ra, tiếng chuông vang lên dồn dập, hỗn loạn, dường như đang thúc giục Lâm lão gia.

Nhan Hải vừa phấn khích vừa sợ hãi, nấp sau lưng Ninh Chiêu.

Lâm Miểu bị tiếng chuông làm cho mất trí, nhấc chân định bước vào trong.

Ninh Chiêu vội kéo ông ta lại: "Lâm lão gia, muộn quá rồi, có chuyện gì mai hãy nói."

Nàng vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cái chuông. Tiếng chuông đang leng keng bỗng im bặt khi bị Ninh Chiêu nắm trong tay.

Ngay lúc đó, từ bên trong cánh cửa đóng chặt vọng ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu ấy tựa tiếng mèo nhưng lại như tiếng phụ nữ khóc,sắc nhọn chói tai, hết tiếng này đến tiếng khác.

Ninh Chiêu bỗng rút ra một lá bùa, miệng lẩm nhẩm rồi ném vào trong. Lá bùa có hiệu quả, tiếng mèo kêu lập tức yếu đi, biến thành tiếng r*n rỉ ai oán rồi một lát sau, ngay cả tiếng r*n rỉ cũng không còn.

Lâm Miểu từ từ tỉnh lại, nhìn nơi mình đang đứng liền run như cầy sấy, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhào vào người Ninh Chiêu nói: "Đại sư, cứu tôi với!"

Nhan Hải cũng bị tiếng mèo kêu dọa không nhẹ, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, hỏa lực dồi dào, cơn sợ qua đi liền bắt đầu phấn khích. Hắn chặn Lâm Miểu lại, nói: "Cứu ông thì không phải giá này đâu."

Lâm Miểu nói: "Chỉ cần cứu tôi, bao nhiêu tiền cũng được... Đại sư cứ ra giá!"

Ninh Chiêu lắc đầu: "Ta chỉ đến gác đêm, chuyện của ông ta không giải quyết được. Cái chuông này trả lại cho ông."

Nàng vừa nói vừa đưa chiếc chuông vàng trong tay cho Lâm Miểu.

Không ngờ Lâm Miểu thấy cái chuông này như thấy Diêm Vương, hai chân khuỵu xuống, nếu không có Nhan Hải giữ lại thì đã nhũn ra thành một đống bùn.

Ông ta ném cái chuông đi, rơi vào người Ninh Chiêu, la lên: "Cái, cái này không phải, không không không, đại sư, đây là tiền đặt cọc của tôi, ngài nhất định phải giúp tôi!"

Ninh Chiêu ước lượng cái chuông rồi nói: "Cái này cũng chỉ có thể tính là tiền cọc thôi. Ông về đi, ta gác xong đêm nay, ngày mai sẽ đến tìm ông."

Lâm Miểu hơi bình tâm lại, nhìn con đường tối om và ngọn đèn lồng sắp tắt trong tay rồi nói: "Hai vị đi cùng tôi về đi. Có đại sư ở đây rồi thì cũng không cần gác đêm nữa. Yên tâm, tiền gác đêm tôi cũng sẽ trả cho đại sư."

Ninh Chiêu khoanh tay suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy đến nhà ông trước đi."

Ba người vào thành. Lâm Miểu dẫn Ninh Chiêu và Nhan Hải vào thư phòng rồi tự mình ra ngoài cửa, nói nhỏ với quản gia: "Pha trà đi, trà cũ còn ba lạng, lấy một ít thôi, đừng lấy nhiều."

Quản gia nói: "Tôi biết rồi, lão gia."

Lâm Miểu nói: "Khoan đã, cũng không thể quá keo kiệt..."

Ông ta đang định nói thêm chút điểm tâm thì Nhan Hải đã lớn tiếng nói từ trong phòng: "Lâm lão gia, chúng tôi đến đây bán mạng cho ông, ông không thể qua loa được đâu. Tôi đang đói lắm, ông bảo nhà bếp nấu hai bát mì nước dùng thịt dê đi, tôi ngửi thấy mùi rồi đấy. Nếu không chúng tôi không có sức đâu."

Lâm Miểu nghĩ đến tình cảnh của mình, nghiến răng nói: "Thôi được, ông xuống bếp bảo họ nấu mì đi!"

Quản gia vâng lời lui ra. Ông ta điều chỉnh lại vẻ mặt rồi mới vào phòng.

Ninh Chiêu xem xét một lượt trong thư phòng rồi nói: "Lâm phu nhân quán xuyến nhà cửa rất tốt."

Mắt Lâm Miểu đỏ lên: "Không giấu gì đại sư, vợ tôi đã qua đời hồi đầu năm nay."

Ninh Chiêu: "Ồ? Chuyện khi nào vậy?"

Lâm Miểu đáp: "Chính là đầu năm nay."

Nhan Hải chen vào: "Chuyện này tôi biết. Lúc đó ông vẫn còn ở bên kia mà, sao không ở đó tưởng nhớ vợ mà lại sửa sang nhà này rồi dọn về đây?"

Lâm Miểu nói: "Tức cảnh sinh tình, tôi đã có tuổi rồi cũng đành chịu thôi."

Ninh Chiêu hỏi: "Ông thích nuôi mèo à?"

Lâm Miểu: "Hả?"

Ninh Chiêu vỗ vai ông ta nói: "Lông mèo."

Lâm Miểu thấy một sợi lông mèo trắng rơi xuống liền kinh hãi thất sắc, hồn bay phách lạc. Ông ta dùng hai tay nắm chặt lấy Ninh Chiêu, nói: "Tôi, trong phủ không có nuôi mèo. Tôi biết rồi, nhất định là nó làm!"

Nhan Hải: "Cái gì?"

Lâm Miểu run rẩy nói: "Thật không dám giấu, tôi không thích mèo nhưng vợ tôi lại thích nên đã nuôi một con mèo trắng trong nhà. Con mèo này rất hung dữ, ai trong nhà cũng từng bị nó cào. Sau khi vợ tôi mất, nó càng quấy nhiễu khiến cả nhà không yên, tôi đành sai người ném nó xuống giếng. Cái chuông đó..."

Ninh Chiêu lấy cái chuông ra xem, thấy trên chuông có khắc một chữ Tiết.

Lâm Miểu: "Vợ tôi họ Tiết, đây là cái chuông vợ tôi đặc biệt làm cho con mèo đó. Đại sư, nhất định là con mèo đó đã thành lệ quỷ đến báo thù tôi. Đại sư nhất định phải tìm cách thu phục nó!"

Nhan Hải: "Mèo cũng có thể thành lệ quỷ sao? Chuyện này đúng là chưa từng nghe thấy, nhưng mấy tiếng mèo kêu đó thật sự rất đáng sợ."

Ninh Chiêu nói: "Phàm là vật có linh đều có thể thành quỷ, mèo cũng vậy."

Lâm Miểu hỏi: "Đại sư, vậy ngài có biết con mèo đó bây giờ ở đâu không?"

Cái chuông trong tay Ninh Chiêu không gió mà động, phát ra một hồi chuông trong trẻo. Nàng nói: "Đến rồi."

Lâm Miểu: "Cái gì đến!"

Ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy bên ngoài một tiếng kêu thảm thiết, vừa như người khóc lại như mèo kêu, tiếng kêu chói tai.

Ninh Chiêu "bốp" một tiếng mở cửa! Liền thấy một con mèo trắng đứng bằng hai chân dưới ánh đèn mờ, nhe ra hai chiếc răng nanh, dưới đất không có bóng.

"Meo!"

Nó dường như rất sợ Ninh Chiêu, đứng cách mười bước không dám vào.

Ninh Chiêu lao lên một bước, hướng về phía con mèo trắng mà đánh tiwsi. Con mèo trắng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết khiến người ta hồn bay phách lạc rồi đứng thẳng người chạy đi mất.

Nhan Hải sợ không nhẹ, quay đầu nhìn Lâm Miểu thì thấy ông ta đã tè ra quần.

Hắn cảm thấy mình cũng chẳng khá hơn là bao, nắm lấy Ninh Chiêu hỏi: "Chạy không?"

Ninh Chiêu cất cái chuông đi: "Chạy cái gì, chỉ là một con mèo thôi mà."

Lâm Miểu vịn vào tường, nói: "Đại sư, đại sư, con mèo này nhắm vào tôi. Sớm biết thế này, tôi đã không giết nó!"

Ninh Chiêu nói: "Đừng vội kết luận, ông đi thay quần trước đi. Ngày mai tìm mấy người đến đào cái giếng đó lên."

Sắc mặt Lâm Miểu biến đổi: "Đại sư, chỉ vì một con mèo thì không cần phải đào giếng lên đâu nhỉ."

Ninh Chiêu: "Tìm được xác mới có cách giải quyết."

Đợi Lâm Miểu đi rồi, Nhan Hải mới nói nhỏ: "Người này đúng là keo kiệt chết đi được, một cái giếng quan trọng hay mạng quan trọng."

Ninh Chiêu nhìn cái chuông trong tay, nói: "Cũng chưa chắc là vì cái giếng."

Nhan Hải định hỏi nàng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì thì nàng đã xua tay không nói nữa.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play