Vương Nhất Thành vừa đi lại quay trở lại.
Hắn tìm về chỗ cái bẫy vừa rồi, quả nhiên thấy chiếc bao tay của mình bị rơi lại.
"Quả nhiên là lâu lắm rồi không lên núi, làm mấy chuyện lén lút cũng quên hết cả bài." Hắn nhặt bao tay lên, phủi phủi. Đang định đi, hắn lại quay đầu nhìn về phía miếu Sơn Thần, ngập ngừng một chút rồi lẳng lặng đi đến cửa sau. Yên lặng không một tiếng động, hắn lẻn vào sân.
Vương Nhất Thành chẳng hề hứng thú với chuyện yêu đương vụng trộm, mấy chuyện vớ vẩn ấy có gì hay ho chứ? Hắn thà xem Trần Văn Lệ với bà lão cãi nhau còn thấy thú vị hơn.
Chủ yếu là, người bên trong kia là Vu Chiêu Đệ. Vương Nhất Thành quá rõ mánh khóe của Vu Chiêu Đệ. Ai mà chẳng tò mò về tương lai, Vương Nhất Thành cũng chỉ là một kẻ phàm tục, chẳng ngoại lệ.
Hắn cũng coi như hiểu Chiêu Đệ. Lúc chưa yêu ai, cô ta cũng khá bình thường, chỉ có chút tâm tư nhỏ nhen như bao người. Nhưng hễ mà yêu ai rồi thì đầu óc như bị nước tràn vào, chỉ số thông minh tuột dốc không phanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT