Bé Bảo Nha không mắc lừa đâu!
Ba dặn rồi, không được tùy tiện tin người lạ.
Cô bé xách giỏ, tung tăng đi làm, nhanh chóng nhập hội với đội quân nhặt bông lúa, đám nhóc tì cúi rạp xuống, làm việc khí thế ngất trời. Giữa trưa trời nắng gắt, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nha, bết dính. Bé đưa tay quệt ngang, biến khuôn mặt trắng trẻo thành một chú mèo con lấm lem.
Bảo Nha lẩm bẩm: "Hôm nay nóng quá ạ."
Tam Nha cảm động gật đầu, giọng oang oang: "Quần tớ dính hết cả vào mông rồi." Nó kéo kéo quần: "Nóng chết đi được!"
Nhìn sang em gái, nó cười ha ha: "Bảo Nha nhìn như mèo con ấy!"
Bảo Nha cũng không chịu thua: "Chị Tam Nha cũng thế!"
Nó quay đầu nhìn, ai cũng như ai thôi, đứa nào cũng bẩn như nhau. Mấy đứa nhóc làm được bao nhiêu chưa biết, nhưng trông cứ như vừa lăn lộn dưới bùn lên vậy, chẳng ra làm sao cả.
Chúng nhìn nhau, chỉ trỏ cười phá lên.
Chu Tráng Tráng là con một trong nhà, không có anh chị em, nó lẫn vào đám trẻ con nhà ông Vương, chơi thân nhất với Thiệu Dũng.
Chu Tráng Tráng khoe: "Sáng nay tớ làm được nhiều lắm, mẹ tớ bảo tớ giỏi nhất đấy."
"Ba tớ cũng khen tớ." Bảo Nha không chịu thua, ngẩng cao đầu, vẻ tự hào.
"Chúng mình... ái da." Tam Nha kêu lên: "Mấy cậu nhìn kìa! Hương Chức nhặt được hai giỏ rồi!"
Bảo Nha vội vàng nhìn theo, mắt tròn xoe, Cố Hương Chức mỗi tay xách một giỏ, làm việc nhanh như gió. Chúng nó còn chưa nhặt được nửa giỏ, Hương Chức đã kéo hai giỏ đi nộp rồi.
Bảo Nha kinh ngạc!
"Giỏi thật đấy."
Bé chân thành thán phục.
Mấy đứa khác nhìn theo, lặng lẽ gật đầu. Nhìn Cố Hương Chức lại lao vào ruộng, thoăn thoắt nhặt bông lúa, rồi nhìn lại mình, đám nhóc tì bỗng bừng bừng khí thế, đứa nào cũng nhao nhao: "Mau làm việc thôi, không Hương Chức cướp hết bây giờ, xông lên!"
"Cố lên!"
Đám trẻ như được tiếp thêm sức mạnh, đứa nào cũng gào thét hăng say.
Cố Hương Chức liếc nhìn lũ nhóc, mím môi, chẳng thèm để ý, cúi đầu tiếp tục làm, nhưng tay thì nhanh hơn mấy phần.
"Haizzz, lũ trẻ con!"
Đám trẻ con nghiêm túc làm việc cả buổi trưa. Bảo Nha nhặt được một giỏ rưỡi, mấy đứa khác cũng xêm xêm, thế là vượt chỉ tiêu rồi. Bình thường một ngày chúng được hai công, hôm nay được ba công rưỡi cơ đấy.
Đám nhóc đi nộp, Bảo Nha kiễng chân, ngước đầu hỏi người ghi điểm: "Chú ơi, hôm nay chị Hương Chức được mấy công ạ?"
Người ghi điểm ngơ ngác, nhìn Bảo Nha: "Bốn công!"
Đến ông ta còn thấy kinh ngạc, con bé ấy làm có nửa buổi sáng thôi đấy. Nếu làm cả ngày thì chẳng bằng đàn bà con mọn ấy chứ, giỏi thật. Ông ta chưa thấy đứa trẻ sáu tuổi nào lại làm được như thế.
Ông ta làm công việc này bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu gặp chuyện như vậy.
Bảo Nha cũng ngơ ngác, kinh ngạc đến đứng đờ người ra, nhìn bóng lưng Hương Chức đã đi xa, vừa hoang mang vừa kinh sợ. Sao Cố Hương Chức lại giỏi đến thế?
Bé gãi đầu, tự nhủ: "Hôm nay Bảo Nha được ba công rưỡi rồi, cũng nhiều mà. Hôm qua mới được hai thôi. Ba bảo rồi, trẻ con làm nhiều mệt quá không lớn được, Bảo Nha phải lớn lên chứ!"
Nghĩ vậy, cô bé vui vẻ trở lại.
Trong khi mấy đứa khác còn đang ngơ ngác thì Bảo Nha đã chạy ra rồi, bé vung vẩy hai bím tóc, tung tăng chạy về nhà. Thấy mấy chị em vẫn còn đang ngơ ngác, bé quay lại gọi: "Về ăn cơm thôi!"
Cố Hương Chức được bốn công một buổi sáng, tin này lan nhanh khắp đội. Bao nhiêu đứa trẻ bị mắng vì chuyện này.
Người ta làm được, sao con không làm được?
Đặc biệt là mấy đứa lớn hơn Cố Hương Chức, trai gái gì cũng bị mắng hết. Tuy ai cũng làm nhiều hơn bình thường, nhưng so với bốn công của Cố Hương Chức thì chẳng đáng gì.
Hôm nay nhà nào cũng không vui vẻ cho lắm.
Nhưng cũng có ngoại lệ, như bà Điền Xảo Hoa, người đứng đầu nhà họ Vương, không hề trách mắng con cháu. Bà không nói gì, nhưng con dâu thứ ba, Liễu Lai Đệ, lại hận con gái không thành sắt. Ả gọi ba đứa con gái vào nhà, mắng Nhị Nha: "Mày xem mày kìa, cái con nhãi chết tiệt kia, mày lớn hơn người ta ba tuổi đấy, mà một ngày mới được bốn công, bằng người ta có sáu tuổi mà người ta làm có nửa buổi sáng. Đồ vô dụng như mày sau này còn ai thèm rước, ai muốn lấy đứa không làm được gì? Tao không hiểu sao lại sinh ra đứa vô tích sự như mày, mày không thể làm cho tao nở mày nở mặt được à? Đúng là đồ con gái, chả được tích sự gì."
Mắng xong Nhị Nha, ả lại quay sang mắng Ngũ Nha: "Mày cũng lớn rồi đấy, thế nào? Chưa nói đến mày thì mày không biết thân biết phận à? Mày cũng hơn con Hương Chức một tuổi đấy. Mày xem mày đi, được ba công rưỡi, đúng là đồ vô dụng, mày lại lười biếng như con Bảo Nha kia. Mày nói xem, mày có phải lười biếng không hả?"
Ả gọi ba đứa con vào phòng, lần lượt mắng từng đứa một, đến cả Lục Nha Mỹ Tuyết mới bốn tuổi cũng không thoát. Ả chỉ vào mặt Lục Nha: "Ngơ ngơ ngác ngác, chỉ biết ngẩn người ra, buổi sáng mày được một công, buổi chiều sao chỉ được nửa công hả? Mày nói xem, buổi chiều mày làm gì? Tao không mắng là mày không biết cố gắng đúng không? Tao muốn chúng mày làm tao nở mày nở mặt, sao khó thế hả?"
Ba cô bé đều đỏ hoe mắt.
Bảo Nha ngồi xổm ở cửa sổ, nghịch kiến, nghe thấy tiếng mắng chửi của thím ba, rón rén chạy đến bên bà Điền Xảo Hoa. Bà đang nấu cơm, bận túi bụi.
"Sao thế?" Bà Điền thấy nhóc con chạy tới, hỏi.
Bảo Nha ngước đầu, nhỏ giọng: "Thím ba lại mắng chửi người ạ."
Nghe vậy, bà Điền nổi giận, xông ra sân, quát: "Liễu Lai Đệ, con dâu xui xẻo kia, tôi tốt bụng cho các người nghỉ ngơi. Thế mà cô lại ở nhà mắng con, cô hay nhỉ? Tôi nói cho cô biết, nhà họ Liễu các người có chà đạp con gái thế nào tôi không quan tâm, nhưng nhà họ Vương chúng tôi không phải như thế. Cô bớt cái thói lăng loàn của cô đi! Các người không coi con gái ra gì thì kệ các người, nhưng nhà họ Vương chúng tôi không phải như thế!"
Bị mắng một trận, Liễu Lai Đệ hoảng hốt chạy ra, lắp bắp: "Mẹ, con, con con, con không có..."
Bà Điền cầm cái sạn trong tay, chống nạnh: "Cô còn dám cãi? Cái nhà này chưa đến lượt cô làm chủ đâu. Thấy cô nhàn quá rồi đấy, không muốn nghỉ ngơi, còn có tinh thần khoe khoang thì ra sông giặt quần áo đi! Còn để tôi thấy cô bắt nạt con nít nữa thì tôi đuổi về nhà họ Liễu đấy. Dòng dõi nhà họ Liễu các người kém quá, dạy con gái thành cái dạng gì. Đừng có làm hư cháu gái nhà họ Vương chúng tôi!"
Liễu Lai Đệ bị mắng chỉ biết cúi gằm mặt, không dám hó hé. Trong nhà này, ả sợ nhất là mẹ chồng, ai bảo số ả khổ, chị dâu cả và chị dâu hai đều có con trai, chỉ có ả là không có. Không có con trai thì làm sao mà ngẩng mặt lên được?
Ả khổ sở trong lòng, cố cười: "Mẹ đừng giận, con đi giặt quần áo đây."
Bà Điền trợn mắt, quay vào bếp. Trong nhà này mà không có bà đè đầu cưỡi cổ thì ai cũng muốn phản hết cả lên ấy chứ. Bà cúi xuống xào rau, thấy Bảo Nha nép ở cửa nhìn mình, bà Điền gật đầu với bé, Bảo Nha vội cười, co giò chạy mất.
Bà nội ghê thật đấy, mắng chửi người giỏi thật.
Ở nhà này không chỉ có mỗi Tam Nha là cáo trạng đâu.
Bảo Nha như con thỏ, rón rén chạy về nhà, nhỏ giọng nói với ba: "Con vừa mách nên làm thím ba bị mắng ạ."
Cô bé chống cằm, phồng má, có vẻ hơi phiền muộn. Vương Nhất Thành uể oải dựa vào tủ trên giường đất, lười biếng nói: "Cô ta bị mắng thì liên quan gì đến con, cô ta bị mắng là vì cô ta sau lưng mắng con, sao? Cô ta làm sai thì không xấu hổ, con nói thật lại xấu hổ à?"
Bảo Nha chớp mắt: "À há, đúng rồi ạ."
Vương Nhất Thành nói: "Con có làm gì sai đâu mà lo lắng? Nhưng con còn bé, sau này có mách thì cứ nói với ba trước, ba là người lớn, không sợ ai cả. Con còn nhỏ, bị người ta để bụng, sau lưng chơi xấu thì toi đấy."
Anh liếc nhìn con: "Ba có mỗi mình con thôi, con mà xảy ra chuyện gì thì ba biết làm sao, có phải không?"
Bảo Nha gật đầu lia lịa: "Ba nói đúng ạ."
Ba giỏi nhất, cái gì cũng biết.
Tuy nhiều người bảo ba lười biếng nhưng Bảo Nha thích ba nhất, ba là người ba tốt nhất.
Nàng ta bò lên giường đất, ngồi xếp bằng ngay ngắn, cất giọng: "Ba à, hôm nay con gặp một dì thanh niên trí thức xấu xa, dì ấy còn định lừa con nữa chứ, Bảo Nha con nhìn ra ngay dì ta là đồ xấu!"
Vương Nhất Thành nhướn mày: "Thanh niên trí thức á? Kể ba nghe xem."
Bảo Nha bĩu môi: "Thì cái dì mắng Bảo Nha đó, dì ấy bảo con là, trên núi có..."
Bảo Nha nhớ như in, chẳng sai một chữ, liền kể lại tường tận những gì dì ta đã nói với ba mình. Vương Nhất Thành nghe xong, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu, anh xoa đầu con gái, bảo: "Dì này không có ý tốt đâu con. May mà con kể cho ba nghe trước, chứ con mà tự ý đi theo, khéo lại bị bắt nạt ấy."
Anh ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Con nghĩ xem, con đã đắc tội dì ấy rồi, bà nội còn đánh dì ấy nữa, dì ấy có tốt bụng đến thế không? Nếu đổi lại Bảo Nha bị đánh, còn được đền bù bánh kẹo với đường, con có hào phóng bảo người ta chỗ ngon không?"
Bảo Nha chắc nịch: "Không ạ!"
Vương Nhất Thành gật gù: "Đấy."
Anh từ tốn giảng giải: "Đừng nói là cái loại không ưa mình, ngay cả người quen trong làng cũng chưa chắc đã đáng tin đâu con. Ai mà chẳng giữ cái lợi cho riêng mình? Người khác cho con cái gì, con phải cẩn thận, nhớ chưa? Ba thì có thể tham của rẻ, vì ba là người lớn, ba biết mình không bị thiệt. Nhưng Bảo Nha còn bé, trẻ con làm sao tính lại người lớn được, con chưa hiểu nhiều chuyện, dễ bị dụ dỗ mà mất nhiều hơn được đấy, có hiểu không?"
Bảo Nha mím môi, khẽ gật đầu.
"Ba có gì ngon, nhất định sẽ chia cho Bảo Nha, con đừng để ai lừa gạt, đừng tham cái lợi nhỏ, biết không?"
Bảo Nha gật đầu lia lịa: "Bảo Nha biết rồi ạ!"
Một lát sau, cô bé có chút ngượng ngùng, nhanh chóng móc từ trong túi ra sáu miếng kẹo, khoe: "Bảo Nha tham của rẻ rồi, đây là dì thanh niên trí thức cho con, không phải dì thanh niên trí thức hư đâu, là một dì tên Đường ạ."
Vương Nhất Thành ngạc nhiên nhìn con gái một cái, hỏi: "Dì mặc áo ngắn màu lam à?"
Bảo Nha gật đầu: "Dạ, đúng dì ấy."
Cô bé cúi đầu nghịch nghịch mấy viên kẹo, hỏi: "Vậy dì Đường cho con kẹo, là người tốt hay người xấu ạ?"
Cô bé thành tâm hỏi, vì cô bé thực sự không hiểu.
Vương Nhất Thành ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ba nghĩ dì Đường chắc không có ý xấu đâu. Chắc là do các con va vào nhau, dì ấy lại mới đến, chưa quen ai ở đây, nên ngại ngùng rồi cho con kẹo làm quen ấy mà. Nhưng mà con ạ, người ta tốt hay xấu, không dễ gì mà phân biệt được đâu. Tóm lại, đồ người khác cho, Bảo Nha đừng có dễ dàng nhận, nhớ chưa? Ba có thiếu con cái gì đâu, có món gì ngon, ba chẳng để con thiệt bao giờ. Con còn được ăn thịt nhiều hơn mấy đứa trẻ khác ấy chứ."
Bảo Nha ngoan ngoãn gật đầu: "Bảo Nha nghe lời ba ạ!"
Tuy rằng những điều ba nói, cô bé vẫn chưa hiểu hết, nhưng cứ nghe lời ba là không sai.
Vương Nhất Thành phì cười, xoa đầu con gái: "Được rồi, lát gặp nhau thì chia cho ba một nửa nhé."
Bảo Nha đáp: "Vâng ạ."
Cô bé cũng chẳng tiếc của, vì đó là thói quen từ nhỏ rồi. Ba có gì ngon cũng đều chia cho cô bé mà.
Cô bé vui vẻ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười: "Ba ơi, dạo này mình được ăn nhiều đồ ngon thật đấy!"
Vương Nhất Thành xoa cằm: "Thì người ta thanh niên trí thức mới đến mà, con cứ đợi thêm một thời gian nữa xem, quen mặt ở đây rồi thì chẳng còn nhiều cái lợi mà vớ đâu."
Vương Nhất Thành thở dài đầy ưu tư, rồi lẩm bẩm: "Giá mà bọn họ cứ vung tiền như rác thì tốt biết mấy."
Bảo Nha khúc khích: "Hì hì."
Cô bé cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào cánh tay ba.
Bảo Nha nhìn ba bằng ánh mắt mong chờ, Vương Nhất Thành vỗ tay: "Ối dào, nhìn gì, lại đây đỡ ba, mình đi ăn cơm tối thôi."
Bảo Nha reo lên: "Vâng ạ!"
Vương Nhất Thành giả vờ đau ốm ra trò.
Điền Xảo Hoa thấy bộ dạng ấy thì cười khẩy, người khác không biết thằng cha này thế nào chứ bà thì biết tỏng, trăm phần trăm là giả vờ. Nhưng Điền Xảo Hoa cũng bực mình, không hiểu sao hắn lại lừa được cả ông thầy thuốc.
Chuyện này đúng là lạ đời.
Đến bữa cơm tối, Điền Xảo Hoa nhìn Liễu Lai Đệ đang thu lu một góc, bèn lên tiếng: "Ta là hội trưởng phụ nữ, nhà ta không có cái kiểu trọng nam khinh nữ đâu nhé, ai mà lén lút đánh mắng con cái thì đừng trách ta không khách sáo."
Vương Nhất Lâm vừa nghe đã hiểu ngay là vợ mình đắc tội mẹ rồi.
Anh vội vàng nói: "Mẹ, chúng con biết rồi, mẹ cứ yên tâm."
Đúng là chỉ cho quan đốt đèn, không cho dân thắp nến, mắng con thì tha hồ mắng, nhưng cấm bọn anh mắng lại con mình. Tuy nhiên, Vương Nhất Lâm chỉ dám lẩm bẩm trong bụng, chứ tuyệt đối không dám nói ra.
Điền Xảo Hoa mặt lạnh tanh: "Mấy đứa nhỏ nhà các người phải nhớ kỹ cho ta, kiếm điểm công là quan trọng, nhưng phải liệu sức mình, nếu mệt quá sức, đổ bệnh thì điểm công có đủ tiền thuốc men không? Các người kiếm thêm một hai điểm công kia, tính đi tính lại thì có đủ tiền thuốc men không? Nhà ta không học ai cả, đừng có vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Với lại, nếu mệt quá không lớn nổi, còi cọc ốm yếu thì sau này tìm vợ, tìm chồng cũng khó. Cái khoản này, ta tính cả đấy. Mấy thằng mà còi cọc thì cưới vợ tốn thêm tiền lễ hỏi. Mấy con nhỏ cũng thế, xinh xắn thì đòi hai mươi đồng lễ hỏi, khéo còn gả được vào thành phố ấy chứ. Mà xấu xí thì chỉ được mười đồng. Khác nhau một trời một vực đấy, từng đứa một đừng có coi thường lời ta nói. Về khoản tính toán thì không ai qua được ta đâu."
Mấy người con trai con dâu nhà Vương nhìn nhau ngơ ngác, rồi đồng loạt gật đầu, đúng là bà cụ đáo để nhất nhà.
"Mẹ, chúng con hiểu rồi ạ."
Điền Xảo Hoa liếc nhìn mấy người lớn, nói: "Các người cũng thế, kể cả kiếm được mười điểm công, cũng phải biết lười biếng vào, mệt chết hao người thì tôi lại phải bồi bổ, lại tốn tiền. Về điểm này, tôi chưa bao giờ phải lo cho thằng Năm cả."
Vương Nhất Thành vênh mặt tự hào.
Học đi, học lấy mà làm giàu!
Vương Nhất Sơn định nói gì đó, nhưng bị vợ kéo tay, đành nuốt lời vào trong.
Điền Xảo Hoa hạ giọng, nói: "Các người đừng có học theo nhà bên cạnh, nhà ấy đúng là dại dột, không chịu chia nhà mà cứ cắm đầu cắm cổ làm, cuối cùng được chia bao nhiêu còn khó nói. Cả nhà biết con bé kia làm được việc nên chắc còn chẳng muốn chia nhà ấy chứ, đầu óc không nhanh nhạy, chỉ biết đâm đầu vào."
"Ơ hay, chẳng phải họ đang nhờ đội trưởng phân chia nhà cửa đấy sao?" Trần Đông Mai sốt sắng hỏi: "Người ta đến tận nơi rồi mà vẫn chưa phân chia ạ?"
"Còn phải nói à, chắc chắn là đợi thu hoạch vụ thu xong xuôi mới chia thôi." Đừng tưởng con dâu cả Điền Tú Quyên ít nói, nhưng lại nhìn thấu mọi chuyện, đúng là con dâu cả mà Điền Xảo Hoa đã chọn.
Điền Xảo Hoa gật đầu: "Đúng là có chuyện đó, nhà họ muốn chia nhà thật, nhưng phải đợi thu hoạch vụ thu xong đã, giờ ai rảnh hơi mà quản cái mớ bòng bong nhà họ? Hợp tác xã cũng chẳng có thời gian nghe nhà họ cãi nhau."
Đừng tưởng làm việc cả ngày mệt mỏi, nhưng đến lúc buôn chuyện thì ai nấy đều hăng hái cả.
Điền Xảo Hoa chắc nịch: "Các người cứ chờ xem, nhà đó mà chia nhà thì còn náo loạn cho coi."
Ở cái làng này, người ta thường không dễ gì chia nhà, thứ nhất là vì bây giờ người ta coi trọng đạo hiếu, bố mẹ còn sống thì không chia nhà; thứ hai là vì cuộc sống khó khăn, sống chung vẫn tốt hơn là chia ra, cùng nhau sống thì tiết kiệm tiền của và công sức hơn.
Những gia đình nào mà không phải là quá bất hòa thì không chia nhà, mà nếu chia nhà thì cơ bản đều sẽ náo loạn đến mức khó coi.
Điền Xảo Hoa bĩu môi, liếc nhìn mấy đứa con trai nhà mình, nói: "Các người đừng có học theo nhà bên cạnh, không thì cứ ở nhà suốt đời cho ta. Ai mà tính toán kinh tế không xong thì cút ra ngoài làm con bê cho ta."
Mấy cô con dâu biến sắc, vội vàng nói: "Mẹ ơi, chúng con không chia nhà đâu, chúng con là con cả, chia nhà làm gì ạ? Dù sao chúng con cũng sống chung với nhau cả mà."
"Mẹ ơi, con còn trẻ, chưa gánh nổi gia đình đâu ạ, con còn phải học mẹ nhiều thứ lắm."
"Vợ chồng con chưa đủ sức để dựng nghiệp..."
Mấy cô con dâu tranh nhau thể hiện, Điền Xảo Hoa hài lòng gật đầu, nói: "Thật ra ta cũng chẳng thích thú gì việc sống chung với các người đâu, nhưng nếu chia nhà thì mỗi nhà tự lập, chi tiêu sẽ lớn. Một chữ Vương không viết được hai nét, dù sao mấy người cũng là con ta, dùng nhiều tiền cũng là lãng phí tiền của nhà họ Vương chúng ta. Phàm là việc gì tốn kém thì ở chỗ ta Điền Xảo Hoa là không qua được đâu."
"Dạ hiểu, dạ hiểu ạ."
Mấy chị dâu vội vàng tỏ lòng trung thành, Vương Nhất Thành thì cắm cúi ăn cơm, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh, ai cũng muốn chia nhà, riêng anh thì không. Chia nhà thì ăn uống tiêu pha đều phải tự lo, anh dại gì mà làm thế.
Mọi người cũng biết điều này, thằng này đúng là đồ lười, chỉ mong không chia nhà để bám víu anh em mà hút máu thôi.
Mấy chị dâu ít nhiều gì cũng có ý kiến về anh.
Vương Nhất Thành thì mặc kệ người khác nghĩ gì, nhà anh mẹ anh làm chủ, dù anh có chiếm tiện nghi thì cũng không phải của mấy chị dâu. Đừng tưởng anh lười biếng, nhưng tính ra thì anh cũng chẳng chiếm của ai cả.
Bây giờ điểm công được chia theo tỷ lệ "người sáu công bốn", Vương Nhất Thành chỉ có một đứa con gái, anh có ăn hết được của mấy anh trai đâu, ngược lại mấy anh trai nhà nào cũng có hơn một đứa con, nên đương nhiên là vất vả hơn, họ kiếm nhiều điểm công là vì con cái của họ, chứ không phải vì anh.
Vì thế, Vương Nhất Thành cứ việc lười biếng.
Chứ bảo anh trợ cấp cho người khác thì đừng có mơ.
Anh là người như thế đấy.
Mấy ngày nay mọi người ban ngày đều mệt rã rời, chỉ đến bữa cơm mới tranh thủ nói chuyện đôi câu, rồi cơ bản đều đi ngủ sớm, nhưng không bao gồm Vương Nhất Thành, anh ta ngủ ngày cày đêm, buổi tối lại tỉnh như sáo.
Khi trời tối mịt, cả làng chìm vào yên tĩnh, anh ta lại hăm hở mặc quần áo, rõ ràng là trời nắng, mà vẫn khoác áo mưa, anh ta che kín mặt, rồi lục lọi lấy cái túi giấy đựng báo trong nhà. Lúc này anh ta mới lặng lẽ ra khỏi nhà, cái con Trần Văn Lệ kia dám tính kế con gái anh, đúng là coi anh là dễ bắt nạt mà.
Anh ta là kẻ tiểu nhân, mà đã là tiểu nhân thì không có cái gọi là đại nghĩa. Trần Văn Lệ dám làm ngày mùng một, thì Vương Nhất Thành anh không chỉ làm ngày rằm, mà còn làm hơn thế nữa.
Đừng tưởng anh không biết Trần Văn Lệ có ý đồ xấu.
Chuyện này thật ra nằm trong lòng bàn tay Vương Nhất Thành cả đấy.
Chuyện bắt đầu từ việc nhà anh và nhà họ Hà không ưa nhau. Mấy năm trước, mấy anh em nhà họ Hà đều theo bố của Điền Xảo Hoa đi học nghề săn bắt, phải biết rằng, cái nghề này không thể tự học mà thành tài được, không ai dạy thì không làm được đâu.
Mấy anh em nhà họ Hà đều đi học nghề săn bắt, nhưng lâu ngày, ông bố của Điền Xảo Hoa có chút chướng mắt cái nết của mấy anh em nhà họ Hà, họ lên núi săn bắt, dù là đặt bẫy, thì có những chỗ không được đặt, hơn nữa còn phải làm dấu hiệu để phòng người ta mắc phải. Nhưng mấy người nhà họ Hà vì muốn kiếm thêm chút mồi, thường xuyên mặc kệ quy tắc của mấy tay thợ săn, vì thế mà ông bố của Điền Xảo Hoa thường xuyên quở trách mấy anh em. Ông bố của Điền Xảo Hoa muốn dạy dỗ họ cho tốt, nhưng mấy anh em thì ngoài mặt vâng dạ, trong lòng thì không cho là đúng, thậm chí còn ghi hận ông thầy.
Sau này, ông bố của Điền Xảo Hoa qua đời, nhà họ Hà lập tức trở mặt, coi như không quen biết.
Hai nhà từ đó cũng không qua lại nữa.
Mấy người đàn ông nhà họ Hà đều là thợ săn, thân thể khỏe mạnh, lại có tay nghề, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Lời trong lời ngoài, họ đều có ý khinh thường ông bố của Điền Xảo Hoa năm xưa, còn nói những lời khó nghe. Điền Xảo Hoa là con gái duy nhất của ông bố, nên đương nhiên là ghét cay ghét đắng nhà họ Hà.
Vương Nhất Thành từ bé đã biết chuyện này, anh cũng không nói gì trước mặt Điền Xảo Hoa, nhưng lại âm thầm thăm dò nơi đặt bẫy của nhà họ Hà trong hơn nửa năm, hầu như tháng nào cũng đi "nhặt của rơi" hai ba lần, tuy rằng không thể mang về nhà, nhưng anh đã ăn không ít.
Hơn nữa nhà họ Hà không dễ chịu thì anh lại càng vui.
Vừa có thể hả giận, vừa có thể tẩm bổ, quá tốt còn gì.
Bao nhiêu năm nay, nhà họ Hà đã sửa bẫy rất nhiều lần, nhưng Vương Nhất Thành đã quá quen thuộc địa bàn nhà họ rồi, lần nào cũng sờ được đến tận nơi.
Cho nên, bẫy của nhà họ Hà, có khi mấy người phụ nữ nhà họ còn không rõ bằng Vương Nhất Thành ấy chứ, mà cũng chính vì quá rõ ràng, nên anh mới hiểu, con Trần Văn Lệ kia chỉ cho Bảo Nha đến cái chỗ đặt bẫy của nhà họ Hà.
Bảo sao nhà họ Hà lại thiếu đạo đức đến thế, người ta có chút lương tri sẽ không đặt bẫy ở bờ sông hay dưới gốc cây ăn quả, vì những chỗ đó có nhiều người qua lại, dễ làm người ta bị thương.
Nhưng nhà họ Hà lại cứ thích làm thế, vì như vậy thì người cũng đi qua mà động vật cũng đi lại, động vật cũng cần uống nước, cũng thích quanh quẩn dưới gốc cây ăn quả, như vậy tỷ lệ săn được mồi sẽ cao hơn.
Bảo sao ông bố của Điền Xảo Hoa lại thấy nhà họ Hà làm việc bất chính, chính là vì thế đấy.
Họ chỉ lo cho bản thân mình, mặc kệ người khác sống chết.
Vương Nhất Thành biết rõ, nhà họ Hà có một cái bẫy ở chỗ đó, mới đặt được mấy hôm. Vậy mà Trần Văn Lệ lại bảo Bảo Nha đến đó, Bảo Nha còn bé tí thì dễ gì mà tránh được. Nếu theo lời Trần Văn Lệ thì Bảo Nha tự ý đi, thì mất con rồi có khi họ tìm cũng không ra.
Vương Nhất Thành mặt mày cau có, anh không cho rằng Trần Văn Lệ thực sự tốt bụng, ả ta lừa con gái anh đến đó, rõ ràng là biết ở đó có bẫy. Còn Trần Văn Lệ biết được bằng cách nào, thì Vương Nhất Thành không rõ.
Con Trần Văn Lệ này, có chút thần bí.
Ả ta mới đến mà đã hiểu nhiều chuyện ở đội của họ rồi.
Không biết ả ta móc nối với nhà họ Hà bằng cách nào, mà lại biết cả chỗ đặt bẫy của nhà họ Hà, phải biết rằng, nhà này sợ người khác lấy trộm mồi nên giấu kỹ lắm đấy. Chuyện này đúng là có chút ma quái, khiến người ta khó đoán.
Nhưng có đoán được hay không thì Trần Văn Lệ đang làm gì, anh cứ từ từ mà xem, còn ả ta dám tính kế con gái anh, thì anh phải trả thù. Vương Nhất Thành đi dọc theo sườn núi, anh ta hóa trang kín mít, đi đến đối diện chắc cũng chẳng ai nhận ra.
Vương Nhất Thành đi dọc theo sườn núi, chẳng mấy chốc anh ta đã đến lưng chừng núi, anh ta nhớ rõ, ở đó có một cái tổ ong.
Vương Nhất Thành từ bé đã lớn lên ở đây, lại là con trai, làm sao mà không quen thuộc được. Anh ta không thích làm việc, lười biếng số một, nhưng sống nhờ núi thì phải ăn núi, nên anh ta vào rừng không ít, rất quen thuộc với nơi này.
Cái tổ ong này, anh ta đã nhắm đến từ lâu rồi.
Vương Nhất Thành nhanh chóng tìm được tổ ong, ngẩng đầu nhìn lên, đắc ý cười khẩy.
Như vậy đúng là một công đôi việc.
Anh ta lấy ra túi giấy đã dán báo cẩn thận, khoét hai cái lỗ ở chỗ mắt, rồi trùm lên đầu. Sau đó anh ta lại lấy ra một cái túi giấy khác, cái này dán ba lớp, rất chắc chắn, anh ta vẫy vẫy đón gió, túi lập tức phồng lên.
Vương Nhất Thành hít sâu một hơi, giơ tay vái trời: "Lạy trời lạy phật, con hóa trang thành ong mật đây ạ! Xin đừng để chúng nó đốt con nhé."
Anh ta lảm nhảm xong, tìm một cành cây chọc chọc vào tổ ong, quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có ong mật bay ra, tuy là trời tối om, nhưng Vương Nhất Thành vẫn thấy rõ, anh ta mở túi giấy ra, nhanh chóng bắt được không ít ong mật.
Đúng là hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nào áo mưa, nào khăn trùm đầu, nếu không thì, phen này ắt hẳn hắn toi đời.
Vương Nhất Thành nín thở, lẩm bẩm như khấn: "Ông trời phù hộ!"
Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy ong mật xung quanh vơi bớt. Khẽ cười, hắn nắm chặt miệng túi, nhẹ nhàng đặt xuống chân. Số ong còn lại không nhiều, hắn dùng sức gỡ tổ ong xuống, càng thêm đắc ý.
Hắn đã để mắt tới cái tổ ong này từ lâu, nếu không thì hơi đâu mà đi mua báo cũ ở trạm thu mua phế liệu làm gì.
Ai dè, giờ lại còn được tiện cả đôi đường.
Gió thu se lạnh, Vương Nhất Thành tâm trạng vô cùng phấn khởi. Hắn cẩn thận nâng niu cái túi, bụng bảo dạ mình đã mặc những ba lớp áo, đúng là người có đầu óc khác hẳn. Làm người phải biết dùng trí, hơn đứt cái kiểu cậy sức mạnh mà ăn may.
Hắn bước thấp bước cao xuống núi, men theo đường vòng qua khu nhà thanh niên trí thức rồi mới về nhà. Nhưng hắn không dám mang cái túi đựng ong mật vào nhà. Túi giấy mỏng manh, nhỡ đâu bị rách thì cả nhà lại xúi quẩy theo.
Vương Nhất Thành đặt túi giấy vào góc đống củi, lúc này mới xách tổ ong vào nhà. Vừa bước qua cửa, hắn vỗ vỗ cái áo mưa, chắc chắn không có con ong nào lọt vào trong rồi mới yên tâm vào nhà. Chà, làm chuyện mờ ám có dễ đâu.
Ừm, sáng mai có mật ong ngọt ngào mà uống rồi.
Hắn cất kỹ tổ ong, chẳng buồn thay quần áo, lại lẳng lặng ra khỏi nhà. Hắn đâu dại gì mà đi tính kế người ta giữa ban ngày ban mặt, dễ bị phát hiện lắm. Hắn chỉ giả vờ ốm ở nhà thôi. Vương Nhất Thành lén lút men theo bờ ruộng, đây cũng là lý do hắn phải về nhà cất tổ ong, nếu không bị ai bắt gặp, lúc bỏ chạy lỡ tay vứt mất của ngon thì tiếc đứt ruột.
Dạo này đang vào mùa gặt, ngoài đồng có người tuần tra. Vương Nhất Thành tuy tới gần, nhưng không dám bén mảng đến mấy thửa ruộng, mà vòng ra phía cái nhà xí công cộng. Chờ không thấy bóng người, hắn chui tọt vào trong, bịt mũi, giẫm lên cục đá kê cái túi giấy lên xà nhà. Hắn lại lấy ra một sợi dây, một đầu buộc vào cục đá, đầu kia buộc vào cánh cửa.
Cục đá khẽ đè lên túi giấy.
Vương Nhất Thành lúc này mới yên tâm rút lui.
Hắn vẫn không dám lơ là, ngó trước nhìn sau, thấy không ai để ý mới ba chân bốn cẳng chạy về phía khu nhà thanh niên trí thức, vòng qua đó, rồi mới lần nữa hướng về nhà. Hắn làm vậy để đề phòng có ai đó đã trông thấy hắn. Dù không nhận ra mặt, cũng chẳng ai dám chắc là không bị theo dõi. Vòng qua khu nhà thanh niên trí thức một đoạn, đợi một lát, xác nhận không có gì bất thường hắn mới về nhà.
Về đến nhà, Vương Nhất Thành vội vàng thay quần áo. Hắn rửa vội mặt bằng nước lạnh, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện hôm nay, chắc mẩm là không có sơ hở gì. Lúc này mới vào buồng trong ngả lưng. Hắn ngắm cô con gái bé bỏng đang ngủ say như chết, thầm thì: "Ba làm vậy là báo thù cho con đấy, ba tốt quá phải không?"
Vương Nhất Thành trằn trọc mãi một lúc, ít nhất cũng đến hai ba giờ sáng, tuy ban ngày hắn cũng ngủ bù, nhưng rốt cuộc vẫn có chút mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Sáng tờ mờ, tiếng gà gáy chó sủa vọng về từ đầu làng, nhà nhà đã lục đục thức dậy, tiếng rửa mặt sột soạt, tiếng đi vệ sinh, tiếng nấu cơm, thật náo nhiệt. Ai ai cũng vậy cả, Bảo Nha dụi mắt thức dậy, vội lấy cái bánh quy giấu kỹ ra ăn ngấu nghiến. Con bé nhón đôi chân ngắn ngủn xuống đất, bắt đầu một ngày bận rộn của trẻ con.
Bọn trẻ cũng có việc của chúng nó chứ bộ.
Bảo Nha ra ngoài rửa mặt, thấy mấy chị mấy em cũng đã dậy cả rồi. Đừng nhìn nhà cửa nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng đủ chỗ mà ở. Như nhà bác cả có tới bốn đứa con, chen chúc không xuể. Ba thằng con trai ở cùng bố mẹ, cô con gái duy nhất Tam Nha thì ở phòng bà nội Điền Xảo Hoa.
Nhà bác hai cũng vậy. Trần Đông Mai thấy Tam Nha ở với bà nội, dĩ nhiên không thể chịu thiệt. Hai cô con gái lớn Đại Nha và Tứ Nha cũng ở bên bà nội. Chỉ có cục vàng Thiệu Dũng là ở cùng vợ chồng cô. Cô ta nghĩ cũng chẳng sao, chẳng phải nhà bác cả cũng làm thế còn gì, ai chả quý con trai hơn.
Nhà bác ba thì cả ba cô con gái đều không ở cùng bà nội. Bên bà đã đông người rồi, thêm ba đứa cháu gái nữa thì chật chội quá. Nhị Nha cũng muốn sang ở với bà nội lắm, nhưng lại không yên tâm để hai em gái ở nhà một mình. Trước kia, khi chưa có hai em, Nhị Nha cũng ở với bà Điền Xảo Hoa. Giờ thì Nhị Nha dắt hai em gái ở chung với bố mẹ.
Còn Bảo Nha, nhà con bé ít người nhất, lại rộng rãi. Bảo Nha ở với bố.
Thật ra, Điền Tú Quyên từng đề nghị rằng dù sao Vương Nhất Thành cũng là đàn ông độc thân, hay là cho Bảo Nha sang ở với bà nội, mấy thằng cháu trai cứ ở chung với Vương Nhất Thành, như vậy ai cũng tiện, lại để Vương Nhất Thành chăm nom cho. Nhưng Vương Nhất Thành đâu có quen mấy bà chị dâu, dù là chị dâu cả, hai hay ba.
Định lợi dụng hắn à, không có cửa đâu.
Hắn cứ sống sao cho thoải mái là được, hơi đâu mà phải để ý đến người khác.
Có lẽ vì vậy mà mấy cô con gái nhà bác cả, bác hai chơi thân với nhau, ba cô con gái nhà bác ba cũng vậy, chỉ có Bảo Nha là lẻ loi một mình. Nhưng Bảo Nha bé xíu, hồn nhiên chẳng để ý. Trẻ con mà, không chơi với người này thì chơi với người khác. Ngoài đường con bé có khối bạn.
Tất nhiên, phần lớn thời gian Đại Nha vẫn là người dẫn cả đám con gái trong nhà đi chơi.
Thế đấy, đến giờ đi làm đồng, Bảo Nha cũng xách cái giỏ con con theo chân các chị cùng ra đồng. Dù mỗi cô bé nhà họ Vương đều có bạn thân riêng, nhưng dù sao cũng là chị em họ, ai cũng quý Bảo Nha cả.
Mấy cô bé vừa hát vừa đi ra ruộng, hăng hái vô cùng. Đúng là bà Điền Xảo Hoa không hề trọng nam khinh nữ, nên mấy đứa cháu gái nhà họ Vương đều rất hồn nhiên. Đến ruộng rồi, ai nấy nhanh chóng bắt tay vào công việc của một ngày mới. Có thể thấy, bọn trẻ con thích nghi nhanh hơn mấy cô cậu thanh niên trí thức mới đến nhiều.
Thanh niên trí thức tuy cùng làm việc với dân làng, nhưng được bố trí ở riêng một khu, vì tay chân họ vụng về, làm chung với dân làng thì ai cũng khó chịu. Như vậy cũng hay, ai nấy đều được rảnh rang.
Thanh niên trí thức không phải lo dân làng khinh chê, dân làng cũng không sợ bị liên lụy.
Đám thanh niên trí thức cũ và mới cùng nhau ra đồng. Trần Văn Lệ từ sáng sớm đã mặt nặng mày nhẹ. Buổi sáng cô ta không nuốt nổi thứ cháo loãng thếch, định xin Đường Khả Hân một gói bánh quy ăn cho đỡ đói, ai ngờ Đường Khả Hân thẳng thừng từ chối.
Cô ta dám từ chối!
Nghĩ đến đây, Trần Văn Lệ bỗng nổi giận, mặt mày u ám.
Con nhỏ Đường Khả Hân kia rõ ràng là có điều kiện, sao lại keo kiệt vậy chứ, đều là thanh niên trí thức cùng nhau xuống nông thôn, một gói bánh quy cũng bo bo giữ lấy, cứ như là của quý hiếm lắm ấy. Kiếp trước, cô ta thích mua bao nhiêu mà chẳng được?
Nói nữa, Trần Văn Lệ có thèm ăn quỵt của ai bao giờ?
Cô ta biết bao nhiêu là chuyện, đến lúc đó lỡ tay mách cho Đường Khả Hân một vài điều, con nhỏ tha hồ mà có lợi, đúng là đồ không biết điều. Loại người này, đáng đời cả đời lận đận, cô ta nghiến răng trừng trừng nhìn Đường Khả Hân, hận đến nghiến răng.
Có mỗi gói bánh quy thôi mà, đúng là ki bo bẩn xỉn.
Đường Khả Hân cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, quay lại lườm Trần Văn Lệ một cái sắc lẻm: "Nhìn gì mà nhìn!"
Dù ngày đầu đến hai người còn thân nhau như chị em, Đường Khả Hân cũng nghe lời Trần Văn Lệ răm rắp, nhưng giờ thì hai người sắp trở mặt đến nơi rồi, nhanh như một cơn gió thoảng. Đường Khả Hân hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai thèm."
Cô ta bước nhanh hơn, Khương Tiểu Bình nhìn Trần Văn Lệ, rồi lại nhìn Đường Khả Hân, nói: "Đường Khả Hân, đi cùng nhau đi."
Cô ta đã cãi nhau với Trần Văn Lệ, tất nhiên là không ưa Trần Văn Lệ rồi.
Đám thanh niên trí thức cũ đoàn kết thấy rõ, mấy cô cậu mới đến như họ dĩ nhiên cũng muốn nương tựa vào nhau. Bốn cô thanh niên trí thức mới đến, vốn là Đường Khả Hân đi cùng Trần Văn Lệ, Khương Tiểu Bình đi cùng một cô tên là Quản Phán Nhi.
Giờ thì Đường Khả Hân và Trần Văn Lệ trở mặt, Khương Tiểu Bình lập tức ngả về phía Đường Khả Hân.
Ba người vẫn hơn hai người chứ.
Ba cô gái đi cùng nhau, Trần Văn Lệ tức muốn điên lên, chỉ thấy mấy người kia chẳng ai ra gì. Tưởng cô ta không biết chắc? Khương Tiểu Bình chính là đồ quỷ nghèo, một xu dính túi cũng không có. Còn Quản Phán Nhi thì càng thế, đều là dân tỉnh lẻ cả, đúng là lũ nhà quê, phi!
Trần Văn Lệ bực dọc trong lòng, lầm lũi theo sau ra đồng làm việc. Cô ta nhìn công việc ngoài đồng mà chán ngán, một người thành phố như cô ta, hơi đâu mà làm mấy việc này. Kiếp trước cô ta đã chẳng biết làm gì rồi, kiếp này cũng vậy, dù kiếp trước sống cũng không ra gì, nhưng cũng không phải là làm cái thứ việc đồng áng này.
Cô ta vốn chẳng thể nào tĩnh tâm làm việc ngoài đồng, hai ngày nay toàn tranh thủ sờ cá. Cô ta đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của Cố Lẫm. Cô ta vui vẻ xuống nông thôn, là để tìm Cố Lẫm làm bà lớn, chứ không phải là thật sự muốn đi làm.
Lúc này cô ta đã quên mất, dù cô ta không muốn xuống nông thôn, lẽ nào chuyện đó lại do cô ta quyết định?
Thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Văn Lệ làm được một lúc thì thấy mệt mỏi rã rời, cô ta đảo mắt, buông dụng cụ xuống, lén lút đi ra ngoài.
"Trần Văn Lệ, cô đi đâu đấy?" Triệu Quân quát lên. Anh ta phụ trách quản lý thanh niên trí thức, dĩ nhiên là không thích ai lười biếng.
Trần Văn Lệ chẳng khách khí: "Đi vệ sinh, anh quản được chắc?"
Triệu Quân cau mày, khó chịu nhìn theo bóng lưng Trần Văn Lệ.
Triệu Quân tính tình trầm ổn, chăm chỉ cần cù, nếu không phải làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, Điền Kiến Quốc đã không giao cho anh ta phụ trách khu nhà thanh niên trí thức. Điền Kiến Quốc quý nhất là người làm việc thật thà, Triệu Quân vốn là người như vậy, dĩ nhiên là chướng mắt cái kiểu lười nhác mánh khóe của Trần Văn Lệ.
Thật ra, lười biếng đâu chỉ có Trần Văn Lệ, mấy người mới đến, đừng nói là nữ đồng chí, đến cả nam đồng chí cũng chẳng ra gì, nhưng cái kiểu kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì như Trần Văn Lệ thì chỉ có một mình cô ta thôi.
Triệu Quân không ưa cái loại người như Trần Văn Lệ, anh ta lắc đầu: "Giờ không chịu khó kiếm công điểm, rồi có ngày mà khóc."
Anh ta ở đây đã nhiều năm, hiểu hơn bọn họ nhiều.
"Chúng tôi làm việc là vì các cô cậu, tôi là người phụ trách khu thanh niên trí thức, sẽ không lừa các cô cậu đâu, không kiếm công điểm thì lấy gì mà ăn uống. Mau mau làm việc đi."
Mọi người nhao nhao gật đầu, mặc kệ Trần Văn Lệ.
Trần Văn Lệ cãi lại Triệu Quân, mang theo chút đắc ý đi vào nhà xí, cái gã Triệu Quân này còn tưởng xen vào chuyện người khác, gã quản được chắc? Cái loại cả đời chỉ biết quanh quẩn bên bờ ruộng kia, cô ta khinh bỉ tận đáy lòng.
Loại người này, chẳng có tương lai.
Cô ta thì khác, tương lai của cô ta xán lạn lắm, cô ta hừ một tiếng, đẩy cửa nhà xí. Vừa đẩy cửa ra, một tiếng "lạch cạch" vang lên, Trần Văn Lệ chưa kịp phản ứng thì một đám ong mật "vo vo vo" đã xông ra. Bên trong vốn đã chật hẹp, Trần Văn Lệ chưa kịp tránh né thì đã bị cả một đám ong mật bao vây, đốt cho mấy nhát.
"Á! Cứu mạng!"
Cô ta thét lên, lúc này mọi người đang làm việc ngoài đồng, nghe thấy tiếng động thì ngơ ngác nhìn quanh: "Chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì thế? Hình như có ai kêu cứu."
"Đi không đấy? Giữa ban ngày ban mặt, có chuyện gì mà kêu cứu mạng."
"Tôi xem... ôi trời đất ơi!"
Mọi người còn đang nhìn quanh thì thấy Trần Văn Lệ xiêu vẹo lảo đảo chạy ra từ nhà xí, một đám ong mật vây quanh cô ta, "vo vo vo", nhìn mà phát khiếp. Trần Văn Lệ lúc này vừa sợ vừa lo, nước mũi nước mắt tèm lem, gào lên: "Biến đi, lũ ong mật kia biến đi! A a a, lũ ong mật đáng chết, ai đến cứu tôi với!"
Cô ta gào thét, lăn xả xuống ruộng, mong dẫn lũ ong mật đến chỗ người khác, chẳng qua vội quá, "ầm" một cái, ngã dúi dụi xuống bờ ruộng, cả khuôn mặt đập vào đất cứng.
Cô ta càng khóc thảm hơn, kêu: "Cứu mạng!"