Vương Nhất Thành thảnh thơi trở về, đi một mạch đến tận cửa nhà để đón bọn nhỏ. Anh thấy mấy đứa con mình đứa nào đứa nấy đều đứng chênh vênh trên ghế, nom bấp bênh lắm, hình như đang cố nghểnh cổ lên tường để hóng hớt gì đó. Tụi nhỏ người bé tí nhưng tinh quái ghê, chúng đặt cái ghế lên một tảng đá, thấy vẫn chưa đủ cao thì lại chồng thêm một cái ghế nữa lên trên. Chỗ đứng không được bằng phẳng nên trông rất dễ ngã, nhưng điều đó chẳng ngăn được mấy đứa bé hóng hớt. Chúng bám chặt vào tường, xem đến quên trời quên đất, chỉ phát ra mấy tiếng "ồ" với "à" kinh ngạc.
Vương Nhất Thành bước đến, một tay đỡ lấy con, nói: "Mấy đứa này gan thật đấy."
Bảo Nha nghe thấy tiếng bố, liền quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào: "Bố ơi, lại đây nhanh lên!"
Vương Nhất Thành cũng vui vẻ ghé vào tường hóng cùng. Anh không ngờ, cả nhà họ Cố đều đang có mặt ở sân.
Người ngồi trên ghế băng chính là mẹ của cái gã Giả Phú kia. Quả nhiên Vương Nhất Thành đoán không sai, bà ta chính là người phụ nữ lớn tuổi mà họ đã gặp trên xe buýt. Bà ta ngồi trong sân, tay cầm một cái tẩu thuốc, nói với giọng điệu rất khắc nghiệt: "Con gái nhà ông đâu phải là loại con gái đoan chính, có người chịu cưới là nên mừng thầm rồi, còn dám đòi hỏi này nọ, không tự nhìn lại xem con gái nhà ông có xứng không?"
Cặp mắt tam giác của bà ta đảo qua, nói tiếp: "Con trai tôi là công nhân đấy, nhà ông thì là cái thá gì? Cả nhà chỉ toàn nông dân chân lấm tay bùn. Nếu không phải con trai tôi miễn cưỡng ưng ý, tôi tuyệt đối không đời nào đồng ý cuộc hôn nhân này đâu. Các người muốn nhiều sính lễ à? Không có đâu nhé, dù sao thì chuyện hôn sự này cũng đã lan truyền khắp nơi rồi, nếu không thành thì chỉ có nhà các người mất mặt thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play