Nhưng mà, đứa nhỏ này thật sự là con gái của mình, nghĩ lại, Đậu Quân Thành mỉm cười!
Không hổ là con của mình, nhìn kìa, đúng kiểu con người dễ tính, vui vẻ như thế!
Đang lúc Đậu Quân Thành tự mãn, Đậu phu nhân cầm tờ kết quả xét nghiệm, cũng lật đến trang cuối, thấy những con số 99,99% hiện ra trước mắt, bà cũng cười lên!
Rồi bà quăng tờ kết quả sang một bên, chạy lại ôm chầm lấy Miêu Miêu!
Chuẩn bị nói gì đó thì cảm thấy Miêu Miêu cựa quậy, định lớn tiếng hỏi thì nghe thấy con trai mình nói:
“Nhẹ thôi, Miêu Miêu ngủ rồi.”
Câu nói sắp bật ra liền bị Đậu phu nhân nuốt lại.
Sau đó Đậu Quân Thành ôm con gái vào lòng lại thấy người hơi nóng, hoang mang lấy tay chạm trán bé.
Ngay lập tức, Đậu Quân Thành hoảng hốt:
“Các người lại đây xem thử, con bé có phải bị sốt không?”
Hai bác sĩ liền lộ nét mặt run sợ, họ vốn chỉ là bác sĩ xét nghiệm, không phải chuyên khoa khám bệnh. Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Đậu Quân Thành, họ chỉ đành lặng lẽ lại gần kiểm tra cho bé.
Đậu phu nhân nghe vậy cũng lo lắng theo, lúc nãy bà chỉ tập trung xem kết quả xét nghiệm, quên mất bé con ngồi bên cạnh mình rồi, không biết bé sốt nặng đến mức nào, cũng không biết đã sốt bao lâu…
Năm phút sau, một bác sĩ lớn tuổi hơn nói:
“Chắc con bé bị cảm lạnh, sợ hãi, thiếu máu và có thể đã lâu không ăn uống gì. Tất cả những yếu tố này kết hợp lại gây ra sốt. Giờ lại thêm vài vấn đề nhỏ nữa khiến con bé hôn mê."
Trước ánh nhìn chầm chầm của Đậu Quân Thành, bác sĩ không dám nói thêm gì nữa.
Bác sĩ kia miễn cưỡng nói:
“Đậu tổng, trước mắt nên hạ sốt cho bé đã, những việc khác từ từ tính.”
“Vậy còn chần chờ gì nữa? Mau hạ sốt cho con gái tôi!”
Hai bác sĩ bực bội nhưng chỉ dám giữ trong lòng.
Lúc này, trợ lý Đậu Quân Thành đứng bên cạnh lên tiếng:
“Boss, họ chỉ là bác sĩ xét nghiệm thôi, nếu muốn chữa bệnh cho tiểu thư thì cần tìm bác sĩ chuyên khoa.”
Đậu phu nhân: “Vậy còn chờ gì nữa? Chuẩn bị xe đi bệnh viện ngay!”
Bà nói rồi định bế Miêu Miêu lên, nhưng ngay lập tức tay bà trống không.
“Triệu Tuấn, mau chuẩn bị xe, nếu làm chậm trễ việc điều trị, đừng thì trách tôi"
Triệu Tuấn bị gọi tên liền đáp:
“Vâng, thưa bà chủ.”
Nói xong phóng như tên bắn ra ngoài chuẩn bị xe.
Đậu Quân Thành ôm Miêu Miêu người ngày càng sốt cao hơn, vội vàng lên xe.
Vừa định đóng cửa xe thì mẹ anh bước chân vào.
Không muốn mất thời gian, anh khẽ nhích người sang một bên để bà lên xe, bà vừa lên liền ra lệnh:
“Triệu Tuấn, tới bệnh viện gần nhất.”
Lời vừa dứt, xe phóng đi thật nhanh.
Trong biệt thự, nhìn nhóm người rời đi, hai bác sĩ trao nhau ánh mắt không biết làm sao.
Lúc này, quản gia Tần đi tới, cúi nhẹ nói:
“Cảm ơn hai vị bác sĩ, tôi sẽ cho người đưa hai vị về, tiền công thì ngày mai Triệu Tuấn và trợ lý sẽ đưa tới.”
Hai bác sĩ mới gật đầu, vừa nãy họ còn tưởng không được trả công.
Vừa ra cửa, quản gia nói thêm:
“Việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra, nếu không…”
Hai bác sĩ vội vàng hứa:
“Yên tâm, yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín.”
Quản gia gật đầu, nhìn hai bác sĩ rời đi rồi quay lại nhặt tờ xét nghiệm lên, nở nụ cười tươi như hoa:
“Thật tốt quá, thiếu gia đã có người kế nhiệm rồi…”
Vừa cười vừa lấy điện thoại, mở WeChat, chụp ảnh tờ xét nghiệm gửi cho chủ nhân thật sự của mình — lão gia tử nhà họ Đậu, tư lệnh Đậu.
⸻
Tại bệnh viện
Đậu Quân Thành vừa bế Miêu Miêu xuống xe thì vài y tá chạy tới hướng dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Trong ánh mắt lạnh như băng của anh, các bác sĩ lo lắng kiểm tra Miêu Miêu rồi nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt cho bé.
“Đậu tổng, đây là thuốc hạ sốt cho trẻ em, cần anh lật bé nằm nghiêng, để lộ mông rồi đặt thuốc vào, sau đó truyền thêm vài chai nước.”
Đậu Quân Thành nhìn vị bác sĩ nam nói:
“Đổi cho tôi một cô y tá nữ làm việc này.”
Nam bác sĩ:"…"
Chẳng mấy chốc, một y tá lớn tuổi bước vào, nhanh tay đặt thuốc rồi treo chai truyền, rồi bỏ chạy như bay.
Quá đáng sợ, chỉ là đặt thuốc thôi, tiêm thêm mũi nữa cho con anh mà sao anh nhìn cô ta như kẻ sát nhân vậy?
Mấy bác sĩ nào hiểu được tâm trạng của một ông bố mới?
Con gái của anh, anh còn chưa kịp nhìn mặt đã bị người khác sờ,
Con gái của anh, anh còn chưa kịp “bắt nạt” đã bị người ta làm khó…
Bên cạnh, Đậu phu nhân lặng lẽ quan sát, mặt nghi hoặc nhìn con trai, nghĩ thầm: nhìn kìa, miệng nói ghét con bé, giờ liền thành nghiện con bé rồi sao?
Khi cơn sốt của Miêu Miêu giảm, Đậu Quân Thành mới yên tâm đặt bé xuống giường.
Nhưng vừa đặt xuống, Miêu Miêu lại vươn tay nhỏ xíu níu áo ba:
“Ba, đừng bỏ Miêu Miêu…”
Lòng Đậu Quân Thành vốn lạnh nhạt giờ như có một luồng ấm áp len qua.
“Được rồi, ba không đi đâu, ba sẽ luôn bên Miêu Miêu.”
Nghe ba hứa, Miêu Miêu mới yên tâm thả tay nhỏ nhắn đặt lên giường.
Đậu Quân Thành nhìn mặt con gái giống hệt mình, trái tim liền tan chảy.
Lặng lẽ lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho trợ lý Triệu Tuấn.
⸻
Sáng hôm sau
Miêu Miêu mở mắt, nhìn lên trần nhà trắng xoá, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Những hình ảnh chợt hiện lên trong đầu khiến mặt bé tái mét.
“Đi ra! Đừng lấy máu Miêu Miêu! Miêu Miêu không uống thuốc! Đi ra! Không! Không…”
Đậu Quân Thành đang ngủ bên giường bỗng nghe tiếng Miêu Miêu la hét hoảng loạn, bật dậy, nhìn quanh cảnh giác.
Nhìn thấy bé con một mình vật vã giãy dụa, lòng đau như cắt.
Bé con của anh, lúc trước khi chưa gặp anh, đã bị lấy máu, bị cho uống thuốc, nhỏ tuổi như vậy đã trải phải qua những gì?
Có lẽ anh cần phải tìm hiểu xem mấy năm qua con gái đã chịu những gì!
“Cạch” cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy mạnh, Đậu phu nhân vội chạy vào, tay ôm bình giữ nhiệt, lo lắng hỏi:
“Cháu yêu của bà, con sao vậy? Có phải ba bắt nạt con không?”
Đậu Quân Thành: “Mẹ, con không có…”
“Không có cái gì? Không có sao con bé lại hoảng thành thế này?”
Nói rồi, Đậu phu nhân ôm cô bé đang sợ hãi, vừa vỗ nhẹ vừa hỏi:
“Miêu Miêu ngoan, nói bà nghe có phải ba làm con đau không?”