Miêu Miêu vừa thấy Ba số 1 định bỏ đi, lập tức không màng tới đau đớn trên người, chạy lon ton bằng đôi chân ngắn xíu ra chắn đường Đậu Quân Thành:

“Ba ba, con thật sự là con gái của ba mà, ba không được không nhận con đâu nha!”

Đậu Quân Thành khẽ cười khinh:

“Nhóc con, muốn nhận bừa người thân thì ít nhất cũng phải điều tra cho kỹ. Ông đây độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, tuyệt đối không thể có con được!”

Miêu Miêu cũng không chịu thua:

“Ba nói thì không tính, con nói cũng không tính. Chỉ có khoa học mới tính! Con có phải con của ba hay không, chúng ta đi làm giám định ADN là biết ngay mà!”

Lúc này, Đậu Quân Thành mới nghiêm túc nhìn kỹ nhóc con trước mặt. Mượn ánh đèn, anh ta quan sát… và hơi bất ngờ — đúng là có vài phần giống anh thật! Nhưng… anh dám lấy khuôn mặt còn khá trẻ của bà mẹ già nhà mình ra đảm bảo, anh chưa từng đụng vào phụ nữ!

Vậy nhóc con này là sao?

Bỗng anh nhớ ra lý do mình tới đây hôm nay. Vốn anh vừa xong một vụ làm ăn, định về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ lại bị bà mẹ già của mình khóc lóc vật vã suốt mấy tiếng, bắt anh phải đến Quan Âm Các. Bất đắc dĩ, anh đành đồng ý.

Trên đường tới đây còn gặp chút rắc rối, nên mới đến muộn. Cứ tưởng chỉ lên dâng nén hương, bỏ chút tiền dầu là xong, ai ngờ lại gặp tình huống này!

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh reo lên. Nhìn màn hình lại là bà mẹ “diễn viên” gọi.

Anh bất đắc dĩ nghe máy:

“Alo, mẹ à, con đang ở dưới chân núi rồi…”

“Thằng nhóc thối, mẹ cảnh cáo mày, hôm nay nhất định phải xin cho mẹ một quẻ duyên, mau mau kết hôn sinh con cho mẹ!”

Nghe tiếng mẹ càm ràm, ánh mắt anh vô tình chạm phải Miêu Miêu. Trong đầu anh vụt qua một ý tưởng.

Đậu Quân Thành mỉm cười:

“Mẹ, con nghĩ không cần xin quẻ đâu, ước muốn của mẹ sắp thành hiện thực rồi.”

Chưa để mẹ kịp hỏi, anh đã cúp máy, đưa tay túm lấy cổ áo Miêu Miêu:

“Nhóc con, không phải nhóc nói chú là ba nhóc sao? Được rồi, chú chiều nhóc. Đi, theo chú về gặp bà nội nhóc!”

Miêu Miêu quẫy mấy cái chân ngắn, đành vòng hai tay mũm mĩm ôm chặt lấy tay anh:

“Ba ba, đây không phải con nói, mà là sự thật! Sao ba không chịu tin?”

Đậu Quân Thành bóp má nhóc một cái, thấy tay mình chạm vào khối mềm mịn:

“Giờ thật hay không cũng mặc kệ, nhóc chỉ có thể theo chú về thôi!”

Miêu Miêu thở dài. Thôi, ít ra giờ chưa bị bỏ rơi, cứ đi theo đã.

Anh nhìn nhóc con đang tức xì khói, tâm trạng bỗng vui hẳn. Thì ra trẻ con cũng không đáng ghét lắm.

Thế là, Đậu Quân Thành đưa Miêu Miêu lên xe, chạy thẳng về nhà họ Đậu.

Khi xe khuất bóng dưới chân núi Quan Âm Các, một bóng mờ chậm rãi hiện ra. Nếu Miêu Miêu còn ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này. Tiếc là bé không ở đó.

Lão hòa thượng nhìn chân núi tối đen, trên gương mặt già nua nở nụ cười nhẹ nhõm. Một giây sau, bóng mờ tan thành từng đốm sáng li ti, biến mất trong không khí.

Nhà họ Đậu

Đậu Quân Thành xách cổ áo Miêu Miêu bước vào phòng khách. Anh thả bé xuống cạnh bà mẹ già nhà mình rồi ngồi phịch xuống sofa, nói luôn trước khi bà kịp mở miệng:

“Mẹ, không phải mẹ muốn bế cháu à? Không có cháu trai, nhưng có cháu gái đây. Mẹ thích thì giữ lại, không thích thì ném đi.”

Vừa mới ổn định chỗ ngồi trên sofa, Miêu Miêu đã gào lên:

“Ba ba! Con phải nói mấy lần nữa đây? Con là con gái ruột của ba! Con nói ba không tin, bảo đi giám định ADN ba lại không chịu, rốt cuộc ba muốn sao mới tin?”

Vốn định nhập vai “nữ chính kịch” nhưng nghe giọng trẻ con vừa ngọt vừa giận, Đậu phu nhân quên luôn diễn xuất.

Bà nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy một gương mặt giống con trai mình đến sáu phần, đôi mắt phượng hơi tròn trợn to kinh ngạc.

Chỉ tay vào Miêu Miêu, bà quay sang Đậu Quân Thành:

“Nó… nó… nó thật là con gái của mày?”

Anh nhếch môi:

“Nó nói vậy đó.”

“Bốp!” – Miêu Miêu đập tay mũm mĩm xuống bàn trà:

“Cái gì mà con nói? Người lớn đều ngốc vậy sao? Con đã bảo đi giám định ADN, có khó gì đâu mà không làm?”

Đậu Quân Thành: “…”

Đậu phu nhân: “…”

Mười mấy giây sau, Đậu phu nhân hoàn hồn, cười ha ha:

“Không cần giám định, mẹ cũng chắc chắn đây là con mày! Nhìn cái điệu ‘người lớn’ kia kìa, y hệt mày hồi bé!”

Đậu Quân Thành: “…” Thật không biết nên vui hay nên buồn.

Miêu Miêu liếc mắt suy nghĩ: Sư phụ nói ba là phản diện xấu xa quả nhiên là xấu thật, vừa xấu vừa ngốc nữa.

Bé lấy tay rút mấy sợi tóc trên đầu, đau đến ửng đỏ cả mắt, hít hít mũi, rồi đi đến đưa cho Đậu Quân Thành:

“Con nói ba không tin, vậy lấy cái này đi bệnh viện giám định, rồi ba sẽ tin.”

Anh nhìn mấy sợi tóc, lại nhìn gương mặt nghiêm túc kia, lần này mới để tâm:

“Nhóc con, chú chắc chắn chưa từng chạm vào phụ nữ, càng chắc chắn không thể có con. Nhưng đã muốn kiểm tra thì chú chiều. Kết quả mà chứng minh nhóc không phải con chú, thì đừng có khóc.”

Miêu Miêu bĩu môi:

“Con không khóc, miễn ba đừng chối sự thật là được.”

Đậu phu nhân xen vào:

“Được rồi, mẹ cũng nghĩ nó là con mày, nhưng cứ giám định cho chắc!”

Anh bất lực lấy điện thoại, gọi trợ lý đi tìm mấy bác sĩ giỏi nhất đến tận nhà xét nghiệm.

Trợ lý nghe máy xong thì nhìn cánh cửa nhà vừa định bước vào, thở dài, quay đầu lên xe làm theo lệnh.

40 phút sau, trợ lý đưa hai bác sĩ cùng dụng cụ đến nhà họ Đậu.

Đậu phu nhân, Đậu Quân Thành, trợ lý và sáu người giúp việc, tất cả đều dán mắt theo dõi.

Chỉ có Miêu Miêu ngồi trên sofa, xoa cái bụng đói cồn cào. Bé nghĩ: "Thiệt là khổ quá đi mất! Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ bị đói, nay chỉ vì nhận một ông ba tồi mà đói đến chóng mặt…"

Rồi không biết vì đói hay vì buồn ngủ, Miêu Miêu lăn ra ngất.

20 phút sau, kết quả xét nghiệm có. Dưới ánh mắt căng thẳng chờ đợi, Đậu Quân Thành là người đầu tiên mở ra — kết quả: 99,99% quan hệ huyết thống.

Anh như bị kim đâm, lập tức quăng tờ giấy xuống, quay phắt lại nhìn Miêu Miêu… thì thấy nhóc đang ngủ ngon lành.

Anh thở dài… mình căng thẳng muốn chết, còn thủ phạm thì ngủ khò!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play